Chương 1091
Sau khi xe rời đi, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
“Mợ Ôn giết người!”
“Người bị giết hình như là Tô Nhược Vân, tôi loáng thoáng nghe thấy họ cãi nhau.”
“Mợ Ôn vốn không hài lòng với kết quả phán quyết.”
Mọi người bàn tán sôi nổi, Giản Ngọc lập tức ra lệnh cho Vương Vĩ hộ tống khách mời rời đi và bảo vệ hiện trường.
Tô Nhược Vân được đưa đến bệnh viện Q.M, bởi vì cô ta là phụ nữ có thai nên cần phải có bác sĩ khoa phụ sản cùng đến hội chẩn.
Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ chờ ngoài phòng cấp cứu.
Ôn Khanh Mộ quan sát Tô Lạc Ly một lượt, Tô Lạc Ly cũng máu me khắp người.
“Đây không phải máu của em, là máu của cô ta.” Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ đang lo lắng điều gì nên vội vàng giải thích.
“Sao cô ta lại đến?” Ôn Khanh Mộ uống rượu với Giản Ngọc nãy giờ nên gần như không có mặt ở hiện trường, anh hết sức tò mò về việc Tô Nhược Vân xuất hiện.
“Trước hết đừng quan tâm những chuyện này, cứu người quan trọng hơn.”
Một lúc sau, bác sĩ khoa phụ sản Chung Vũ Lăng và viện trưởng Chu Lễ Thành đi ra.
“Vỡ nước ối, sinh non bảy tháng, bây giờ cần phải đẻ thường hoặc sinh mổ ngay để lấy đứa bé ra, nếu không đứa bé sẽ chết.”
“Vết thương cắm thẳng vào tim, mất quá nhiều máu nên không cứu được.”
“Vậy còn chờ gì nữa? Lập tức sinh mổ để lấy đứa bé ra!”
“Mợ chủ, tôi phải nói trước với mợ là đứa bé này chưa chắc đã
Một lát sau, một người y tá đi ra, “Mợ chủ, hình như cô ta đang gọi mợ.”
Tô Lạc Ly lập tức đi vào, Tô Nhược Vân nằm trên giường bệnh, đồng tử dường như đã bắt đầu giãn ra.
“Tôi đây, cô còn gì muốn nói sao? Cần tôi đón mẹ cô tới không?”
“Không…”
“Tại sao cô lại hành động ngu ngốc như vậy? Cho dù cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chứ! Đứa bé vô tội mà, bố nó đã không cần nó rồi, cô còn muốn đưa nó đi sao? Cô thà để nó chết chứ không muốn nó rơi vào tay tôi đúng không?”
Tô Lạc Ly phẫn nộ, cô cũng không biết vì sao hai chị em lại biến thành như vậy!
“Tôi cho cô biết, tôi chưa từng có suy nghĩ muốn làm hại con cô, tôi không có đam mê hành hạ trẻ em! Vì sao cô không tin tôi!”
Tô Lạc Ly không thể kiềm chế được sự phẫn nộ.
“Đúng… Em sai rồi… Em, em xin lỗi.” Tô Nhược Vân đã nói không ra hơi, giọng cô ta yếu ớt như một cơn gió.
“Chị, em, em xin lỗi…”
“Bây giờ cô xin lỗi tôi thì có ích gì? Tôi không thể tha thứ cho cô, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ làm hại cô! Sau năm năm cô chỉ cần sống tử tế là có thể bắt đầu lại cuộc sống, vì sao lại ngu ngốc như thế! Cô ngu quá, Tô Nhược Vân!”