Chương 1104
“Định sẵn trong sinh mệnh? Hay cho câu định sẵn trong sinh mệnh!”
“Mạch Nhiên, có lẽ một vài hành động nào đó của tôi đã khiến cô hiểu lầm, bây giờ tôi có thể nói với cô rằng tất cả những gì tôi làm đều để trả ơn thôi, vì cô đã từng cứu tôi. Ngoài những điều này ra, tôi không có bất cứ tình cảm gì khác với cô, giờ cô đã rõ rồi đúng không?”
Ôn Khanh Mộ biết những gì mình nói rất tàn nhẫn, nhưng nếu anh không tàn nhẫn một chút thì Tiêu Mạch Nhiên không thể thoát ra khỏi tình cảm này được.
“Em rõ rồi, đã rõ hết rồi.”
“Vậy đừng cứ mê muội không tỉnh nữa, cô nên có cuộc sống tốt hơn.”
Giọng Ôn Khanh Mộ vẫn lạnh lùng như vậy.
Giọng điệu thờ ơ này khiến Tiêu Mạch Nhiên cảm thấy lạnh toát.
“A Khanh, chúng ta thật sự không có khả năng sao?”
“Đúng, không có khả năng.” Ôn Khanh Mộ không chút do dự.
Tiêu Mạch Nhiên tuyệt vọng nhìn Ôn Khanh Mộ, cho dù anh do dự một chút thôi thì cũng nói rõ rằng trong lòng anh vẫn nghĩ đến cô ta, nhưng anh lại dứt khoát đến vậy.
“Được, em hiểu ý anh rồi.”
“Nếu cô muốn hận thì cứ hận tôi là được, cho dù cô đối phó với tôi thế nào thì tôi cũng không đánh trả, cô muốn lấy mạng tôi thì tôi cũng sẽ không nói một chữ, nhưng Ly Ly vô tội.”
Ôn Khanh Mộ để lại những lời cuối cùng rồi dứt khoát rời khỏi quán cà phê.
Tiêu Mạch Nhiên ở yên tại chỗ, nước mắt đầm đìa.
Về đến nhà,
Ôn Khanh Mộ vào nhà, lúc Giản Ngọc đang định lên tiếng thì Ôn Khanh Mộ cởi áo khoác ra.
“Cầm ra ngoài vứt đi!”
Anh ném áo khoác cho người giúp việc, còn mình thì vội vàng lên lầu xông vào phòng tắm.
“Bố cháu lên cơn rồi.” Giản Ngọc nói với Tam Tam.
Một lúc sau, Giản Ngọc giao Tam Tam cho người giúp việc rồi lên lầu, Ôn Khanh Mộ vẫn đang trong phòng tắm.
Giản Ngọc nhìn thời gian, đã một tiếng rồi!
Anh ta gõ cửa phòng tắm.
“Này, một tiếng rồi, cậu định kỳ cho rách da à?”
“Liên quan quái gì đến anh!” Trong phòng tắm truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn của Ôn Khanh Mộ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cuối cùng cửa phòng tắm bật mở, Ôn Khanh Mộ mặc áo choàng tắm đi ra, Giản Ngọc liếc nhìn phòng tắm, quần áo Ôn Khanh Mộ thay ra đều vứt trên sàn.
Ôn Khanh Mộ ngồi trên giường, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
“Tiêu Mạch Nhiên bảo muốn làm người tình của tôi.”
Giản Ngọc nghe thế thì vỗ vai Ôn Khanh Mộ: “Diễm phúc lớn đấy.”
Ôn Khanh Mộ hung dữ trừng Giản Ngọc: “Anh thì hiểu quái gì! Đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, Ly Ly mà biết thì sẽ nghĩ thế nào?”