Chương 1113
Tô Lạc Ly nói một cách chân thành, cô thực sự đến để cảm ơn Tiêu Mạch Nhiên.
“Cô không cần cảm ơn tôi, vì người tôi cứu là A Khanh chứ không phải cô!” Tiêu Mạch Nhiên cáu kỉnh quát lên, cô ta rất ghét Tô Lạc Ly lấy thân phận vợ Ôn Khanh Mộ đứng trước mặt mình!
“Tôi nghĩ chị chưa từng kết hôn nên chắc không thể hiểu được. Vợ chồng là một thể, chị cứu chồng tôi đồng nghĩa với việc đã cứu tôi. Tôi cảm ơn chị là lẽ đương nhiên.”
“Tô Lạc Ly! Cô dựa vào đâu chứ? Tôi nói lại cho cô biết, tôi không cần cô cảm ơn, người tôi cứu là A Khanh chứ không phải cô!” Tiêu Mạch Nhiên gào lên với Tô Lạc Ly.
“Chị vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng chúng tôi đã kết hôn.”
Đối mặt với Tiêu Mạch Nhiên đang gào thét, Tô Lạc Ly vẫn rất bình tĩnh.
“Được rồi, nếu hôm nay đã nói đến đây thì tôi cũng nói cho cô biết. Tô Lạc Ly, tại sao cô có thể có được người đàn ông tốt như A Khanh chứ?” Tiêu Mạch Nhiên tháo mã não đỏ trên tay xuống, để lộ vết sẹo: “Vì cứu A Khanh mà tôi có thể không màng đến tính mạng! Cô thì sao? Cô đã làm gì cho anh ấy?”
Tiêu Mạch Nhiên vừa nói vừa ôm ngực: “Tôi rất yêu anh ấy, tôi có thể không cần con, nhưng cô thì sao? Cô năm lần bảy lượt muốn có con! Cô có biết cô tàn nhẫn cỡ nào không? Sao A Khanh lại hy sinh vì cô nhiều như thế? Tại sao cô lại khiến cho A Khanh yêu cô đến vậy?”
Tô Lạc Ly hít một hơi thật sâu, cô đứng ở đây nghe Tiêu Mạch Nhiên lên án, cô cũng có thể cảm nhận được Tiêu Mạch Nhiên yêu Ôn Khanh Mộ nhường nào.
“Nếu là tôi trước đây, biết chị yêu anh ấy nhiều như vậy có thể tôi sẽ buông tay, nhưng tôi của bây giờ thì không, vì tôi còn yêu anh ấy hơn chị.”
“Cô lấy gì để so sánh với tôi?” Tiêu Mạch Nhiên khinh thường: “Cô tuỳ hứng, ích kỷ, nhiều lần đẩy A Khanh vào đường cùng,
“Tôi thừa nhận trong mối quan hệ giữa tôi và anh ấy, anh ấy hy sinh nhiều hơn tôi, nhưng chị chỉ nhìn thấy sự hy sinh của chị, chị chỉ nhìn thấy chị yêu anh ấy như thế nào chứ chị chưa bao giờ nhìn thấy sự hy sinh và tình yêu của tôi.”
“Cô đã làm gì cho anh ấy? Chẳng phải cô chỉ sinh cho anh ấy một đứa con trai sao? Tôi cũng làm được! Hơn nữa đứa con trai này còn là tự cô nhất quyết sinh ra! Cô biết rõ A Khanh không thể có con với loài người!”
Tiêu Mạch Nhiên chỉ vào Tô Lạc Ly rồi hét lên.
“Có câu nói ‘ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê’, chị luôn cho rằng chị là người yêu anh ấy nhất nên chị chưa bao giờ nhìn thấy tình yêu người khác dành cho anh ấy.”
Tô Lạc Ly dọn một góc ghế sofa rồi ngồi xuống.
“Chị biết quá ít về chuyện của chúng tôi. Ban đầu tôi muốn sinh con vì tôi không biết thân phận của anh ấy, sau này biết thì chúng tôi cũng quyết định không sinh con nữa. Về sau anh ấy phát hiện mình không thể cho tôi cuộc sống như một người đàn ông bình thường mang lại, vậy nên quyết định rời bỏ tôi, thậm chí còn nói dối tôi rằng anh ấy đã chết.”
Tiêu Mạch Nhiên không biết gì về những chuyện này.
“Lúc đó tôi mới biết mình có thai, mang thai chỉ là một lần ngoài ý muốn. Mọi người đều khuyên tôi bỏ đứa bé, nhưng tôi từ không chịu, đó là con của chúng tôi. Lúc ấy tôi tưởng anh ấy đã chết nên nghĩ đây là món quà trời cao ban tặng cho tôi, dù thằng bé có là quái vật thì sao? Trong người nó chảy dòng máu của hai chúng tôi.
Sau này tôi mới biết anh ấy chưa chết, vì thế tôi quyết định đến Love Valley để tìm. Khi đi tôi mới mang thai hơn một tháng, khi đến nơi thì em bé đã hơn ba tháng.”