Chương 1159
“Anh đang làm gì thế? Lại đây xoa chân cho em.” Tô Lạc Ly cảm thấy hôm nay Ôn Khanh Mộ cứ là lạ.
“Em ngủ trước đi, anh còn có việc!” Nói xong, Ôn Khanh Mộ liền đi ra cửa.
Tô Lạc Ly mở to mắt nhìn Ôn Khanh Mộ rời đi. Đêm động phòng hoa chúc, đáng ra anh phải vội vàng xông lên giường chứ? Sao lại để cô dâu lại mà bỏ chạy một mình như vậy?
Một người giúp việc cầm một chiếc khay đến, trên khay có để một cốc nước ấm.
Ôn Khanh Mộ ho khan một hơi, người giúp việc vội vàng dừng bước: “Ông chủ Ôn.”
“Đây là nước cho anh Giản à?”
“Vâng ạ, anh Giản uống quá chén bảo tôi đi lấy thuốc giải rượu và rót một cốc nước ấm mang lên ạ.”
Ôn Khanh Mộ cầm cốc nước lên, lấy một túi thuốc gì đó trong túi ra, đổ vào cốc nước rồi khuấy lên một lúc.
Người giúp việc giật mình nhìn Ôn Khanh Mộ: “Ông chủ Ôn, chuyện này…”
“Đừng có nhiều lời, đến phòng của anh ấy thì cứ thế để cốc nước ở đó rồi đi ra ngoài, không cần phải nói gì cả.”
Ôn Khanh Mộ đã ra lệnh như vậy rồi thì làm gì còn người giúp việc nào dám cãi lời, người kia chỉ đành phải gật đầu, rồi cầm cốc nước đến phòng Giản Ngọc.
Ôn Khanh Mộ vui vẻ nhướn mày, sau đó đi gõ cửa phòng Lý Như Kiều.
Hôm nay Lý Như Kiều cũng rất mệt mỏi, cô ta là phù dâu, phải đi giày cao gót cả ngày trời, bây giờ chỉ cảm thấy chân mình như sắp gãy đến nơi rồi.
“Cô nhóc, cơ hội đến rồi.”
“Hả?” Lý Như Kiều đang chuẩn bị đi ngủ.
“Tôi nói là cơ hội của cô đến rồi, tôi bảo cô chờ cơ hội
Lý Như Kiều vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Anh ấy uống hơi quá chén, vừa nãy tôi bỏ thuốc vào cốc của anh ấy rồi, tối nay chắc cô sẽ phải vất vả một chút.”
“Như vậy có ổn không? Nói thật là tôi đã từng làm vậy rồi, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, anh ấy bị bỏ thuốc nhưng vẫn đẩy tôi ra.” Lý Như Kiều cảm thấy hơi chán nản, bị một người đàn ông uống trúng thuốc đẩy ra, chứng tỏ là cô ta đã rất kém cỏi.
“Khả năng tự chủ mạnh thế, phải biết là tôi đã đổ gấp đôi lượng thuốc cho anh ấy rồi! Nhưng mà tôi đoán là thuốc này sẽ rất mạnh, cộng thêm việc anh ấy đang say nữa, cô yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Lý Như Kiều vẫn cảm thấy không yên tâm lắm: “Nhưng mà dù chúng tôi có quan hệ với nhau thật thì đại ca có chịu chấp nhận tôi không?”
Càng ngày, lòng tin của Lý Như Kiều lại càng trở nên mong manh hơn.
“Vẫn còn có tôi nữa mà. Tôi nay cô cứ làm như những gì tôi bảo đi, ngày mai cứ giao cho tôi. Cô phải tin tôi, tôi đã đồng ý với cô thì sẽ làm được, không tin thì cô hỏi Ly Ly đi.”
Lý Như Kiều khẽ gật đầu.
Đúng lúc cô ta chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì Ôn Khanh Mộ lại gọi lại: “Cô đợi đã, thay bộ này đi.”
Ôn Khanh Mộ đưa cho Lý Như Kiều một chiếc váy, đây là một bộ váy ngủ nhìn rất gợi cảm, anh lấy của Tô Lạc Ly.