Chương 1175
Vào buổi chiều, Tô Lạc Ly đi siêu thị cùng với Tô Kiêm Mặc, mua một đống rau củ và thịt, chuẩn bị nấu một bữa cơm đoàn viên vào buổi tối.
Tô Lạc Ly bận rộn cả buổi chiều, nấu một bàn lớn thứ ăn.
Mọi người đã vào chỗ ngồi.
“Có phải rất có không khí đón Tết không? Gia đình chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi.” Tô Lạc Ly là người vui nhất.
Những người ngồi quanh chiếc bàn này đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô, đương nhiên còn có hai đứa nhỏ ở nhà nữa.
“Nâng ly chúc mừng buổi đoàn tụ của chúng ta hôm nay.” Ôn Hạo nói.
Mọi người cùng nâng ly và uống cạn.
“Lạc Ly, chúng ta không đến dự đám cưới của con với Tiểu Mộ được, nhưng chúng ta đã chuẩn bị quà cưới cho các con, đã được gửi đến nhà con rồi, khi nào hai đứa về có thể thấy được.” Mục Chỉ Huyên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tô Lạc Ly.
“Mẹ, khiến mẹ phải vất vả rồi, quà cưới gì chứ ạ? Cả nhà chúng ta đoàn tụ là món quà tốt nhất rồi.”
Buổi tối hôm đó mọi người đều vui vẻ thoải mái, Tô Lạc Ly uống hơi nhiều, cuối cùng Ôn Khanh Mộ bế cô về phòng.
Dưới sự kích thích của men rượu, họ ôm hôn đắm đuối sau đó lên giường và làm chuyện xấu hổ.
Đây thực sự là một chuyện rất tuyệt vời.
Việc đầu tiên cô làm khi thức dậy vào sáng hôm sau là lao vào bếp để làm bữa sáng cho mọi người.
“Lạc Ly, chỉ cần chuẩn bị cho ba người các con là được.”
Giọng của Mục Chỉ Huyên vang lên từ
Tô Lạc Ly quay lại nhìn mẹ chồng, “Mẹ, không sao đâu, mấy người cũng thế cả thôi mà.”
“Không, bọn mẹ phải đi luôn rồi.”
“Vội thế mẹ? Mọi người trở về có việc gì sao? Nếu như không có thì ở lại thêm vài ngày đi ạ.”
Mục Chỉ Huyên lắc đầu, “Đêm qua là bữa cuối cùng của chúng ta ăn cùng nhau.”
Nụ cười của Tô Lạc Ly hơi cứng lại, “Mẹ có ý gì vậy ạ?”
“Chúng ta thật sự phải rời đi, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.” Mục Chỉ Huyên biết câu này nói ra rất tàn nhẫn, nhưng bà vẫn phải nói ra.
“Tại sao chúng ta không thể gặp lại nhau?”
Tô Lạc Ly có chút bối rối, “Mẹ, nếu mọi người thấy đến thăm chúng con rất phiền phức thì chúng con có thể đến thăm mọi người mà, tại sao lại không thể gặp mặt chứ?”
Mục Chỉ Huyên bước đến trước mặt Tô Lạc Ly và nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Con à, chúng ta vốn dĩ không phải người trong cùng một thế giới, bây giờ đã đến lúc chia xa rồi.”
“…”
“Tiểu Mục đã gỡ bỏ phong ấn, thằng bé có thể ở lại xã hội loài người mãi mãi. Nếu chúng ta ép buộc thằng bé trở lại thế giới của ma cà rồng, hoặc cố đến thăm thằng bé thì sẽ không tốt cho cả con và thằng bé. Một khi bị phát hiện thì hậu quả không thể tưởng tượng được.”
“Chúng ta có thể cẩn thận hơn, mẹ yên tâm đi…”