Trong lòng Tô Lạc Ly cảm thấy cực kì bức bối.
Cô gặp người bạn, cũng cần có điều kiện!
Bán mình cho anh rồi hay sao?
` 4 Y6 à Nhưng nhớ tới một triệu lúc kết hôn kia, quả thật giống như đã bán mình cho anh.
“Điều kiện gì?” Tô Lạc Ly kiên nhẫn hỏi.
“Hôn tôi một cái.”
Vốn Tô Lạc Ly còn chờ đoạn sau, kết quả lại không còn gì nữa…
“Chỉ đơn giản như vậy thôi ấy hả?”
“Sao? Còn muốn hôn thêm vài cái? Tôi không có ý kiến gì” Ôn Khanh Mộ nhướn mày.
“Được!”
Tô Lạc Ly tiến lại gần má của Ôn Khanh Mộ, chuẩn bị hôn xuống.
Đã làm chuyện vợ chồng không biết bao lần rồi, hôn một cái mà thôi, tính là gì chứ?
Ôn Khanh Mộ trực tiếp che lấy môi Tô Lạc Ly.
“Này, tôi không có nói dáng vẻ này của cô có thể hôn, đi trang điểm đi”
“Trang điểm?”
“Dáng vẻ này của cô, tôi nhìn còn bưồn nôn! Mau đi trang điểm đi!”
“Mặt mộc của tôi kém thế sao? Rõ ràng da của tôi rất đẹp!”
Mặc dù chỉ là ngôi sao nhỏ không nổi tiếng, nhưng cũng không đến nỗi mặt mộc khiến người khác buồn nôn chứ?
“Cô có đi không? Nếu không đi, thôi rút lại lời vừa nãy”
“Tôi đi…”
Tô Lạc Ly liền nhảy lò cò ra cửa, về phòng ngủ, trang điểm nhẹ, thực tế cũng chỉ kẻ mắt, đánh ít phấn nền, tô son mà thôi.
Để anh thấy cô có trang điểm, vậy không phải là xong rồi sao?
Quay lại thư phòng.
“Được rồi chứ?”
Ôn Khanh Nộ liếc nhìn c‹ Tô Lạc Ly hôn nhẹ lên má Ôn Khanh Mộ.
“Vậy tôi có thể đi chưa?”
“ừỪ”
Tô Lạc Ly lộ vẻ chán ghét, người đàn ông này quả nhiên kỳ lạt Cô không thèm để ý đến anh, mấy ngày nay sắp điên mất rồi, cô nhất định phải tìm đồng chí Hắc Thổ kể khổ mới được.
Hắc Thổ, tôi đến đây!
Mục Nhiễm Tranh đang ngồi trên sofa trong phòng khách, đã sắp mất kiên nhãn, rốt cuộc hai người này đang làm gì thế? Còn chưa xuống nữa!
“Hắc Thổi”
Tô Lạc Ly khập khà khập khiễng đi xuống.
“Gô không sao chứ, Lạc Ly?”
“Không sao, không sao, không sao..” Tô Lạc Ly nhìn thấy Mục Nhiễm Tranh liền hưng phấn, cuối cùng cũng gặp được người thân rồi!
Hai người ngồi lên sofa.
“Lạc Ly, cô cũng coi trọng tôi quá nha, đến gặp tôi còn phải trang điểm?” Mục Nhiễm Tranh đác ý.
“Hắc Thổ, thật sự anh không biết đâu, chú anh quả thật là…”
Nỗi khổ trong lòng Tô Lạc Ly chuẩn bị tuôn ra như nước, trên tầng liền truyền tới tiếng của Ôn Khanh Mộ.
“Nhiễm Tranh đến à?”
Mục Nhiễm Tranh và Tô Lạc Ly cùng ngẩng đầu nhìn lên tầng.
Chỉ thấy Ôn Khanh Mộ sải bước thong dong đi xuống tầng.
Khiến Mục Nhiễm Tranh ngạc nhiên là, áo của Ôn Khanh Mộ cởi vài cúc, mang chút dáng vẻ quần áo không chỉnh tê, mà trên mặt của Ôn Khanh Mộ…
Một dấu hôn đỏ rực!
Dấu hôn!
Mục Nhiễm Tranh lại nhìn môi Tô Lạc Ly, màu kia cùng giống hệt với màu son của Tô Lạc Ly!
“Không, không phải như thế, Hắc Thổ, anh anh anh..”
Tô Lạc Ly cũng không biết phải giải thích thế nào, khó trách anh ta thả cô đi dễ dàng như thế, thì ra là còn chiêu phía sau.
Ôn Khanh Mộ đi vào phòng khách, ngồi thẳng xuống bên cạnh Tô Lạc Ly, một cánh tay tùy ý đặt lên vai cô.
“Thật là ngại quá, vừa rồi chú và thím của cháu ở trong thư phòng… khụ khụ… vì thế, chậm trễ một chút”
Cái “khụ khụ” kia quả thật dừng rất đúng chỗ!
Chỗ này bớt đi một vạn chữ, tự tưởng tượng đi.
Khoảnh khác đó, Mục Nhiễm Tranh thật sự muốn đập đầu vào tường.
Anh nhìn Tô Lạc Ly, cảm thấy bị phản bội sâu sắc.
Là ai nói tuyệt đối sẽ không thích Ôn Khanh Mộ? Là ai nói muốn ly hôn?
Không ngờ hai người đã thân mật đến mức này?
Trái tim anh đang chảy máu!
“Cái đó, Hắc