Chương 1198
“Cô ấy ở đó nghe thấy động tĩnh thì chẳng phải đều là cậu báo cho cô ấy sao? Ôn Khanh Mộ, tôi nói cho cậu biết, nếu Ớt Nhỏ có bất trắc gì thì tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho cậu!”
Giản Ngọc nổi điên chỉ vào Ôn Khanh Mộ rồi gào lên.
Ôn Khanh Mộ hơi sợ hãi chớp mắt vài cái, từ lúc quen Giản Ngọc đến giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy Giản Ngọc nóng nảy đến thế.
“Chồng ơi, đây thật sự không phải chuyện đùa đâu, bây giờ là lúc quan trọng nhất, lỡ như cô ấy có bất trắc gì, anh mau nói xem cô ấy đi đâu?” Tô Lạc Ly khuyên.
“Anh thật sự không biết mà!”
“Vừa nãy em thấy anh gửi tin nhắn, có phải anh gửi cho cô ấy không?”
Ôn Khanh Mộ cảm thấy ác ý sâu sắc: “Này! Tô Lạc Ly, rốt cuộc em là vợ ai thế?”
Giản Ngọc nhanh chóng ra ngoài, anh ta nói thật, nếu Lý Như Kiều gặp chuyện không may thì anh ta sẽ là người đầu tiên tẩn Ôn Khanh Mộ một trận!
Nhưng chỉ một thời gian ngắn như vậy, Lý Như Kiều sẽ chạy đi đâu chứ?
Giản Ngọc đứng dưới gốc cây to, cây này đã có lịch sử hơn trăm năm, vô cùng vững chắc.
Lúc trước xây nhà ở đây, sếp Ôn cũng rất thích cho nên đặc biệt giữ lại cái cây này.
Giản Ngọc đứng dưới gốc cây mà không vội đuổi theo, nếu anh ta đuổi theo, có lẽ Lý Như Kiều sẽ càng gấp gáp hơn.
Anh ta phải bình tĩnh lại để suy nghĩ.
Vài chiếc lá phía trên rơi xuống đáp lên vai anh ta.
Giản Ngọc cầm lá trên vai xuống rồi ngẩng phắt đầu lên thì thấy Lý Như Kiều đang nằm bò trên cây.
Lý Như Kiều nhận được tin của Ôn Khanh Mộ thì định
Việc xảy ra đột ngột, Ôn Khanh Mộ không có thời gian để thu xếp, cô ấy chỉ có hai chân, sao có thể chạy lại Giản Ngọc được chứ?
Dưới tình thế cấp bách, thấy cái cây to này nên cô ấy dứt khoát trèo lên.
Đến lúc đó nhất định Giản Ngọc sẽ ra ngoài tìm cô ấy, lát nữa cô ấy đi tìm Ôn Khanh Mộ để bàn bạc, hoặc là đi đến chỗ khác.
Không ngờ vẫn bị phát hiện.
“Xuống ngay cho tôi!” Giản Ngọc tức giận quát lên với Lý Như Kiều ở trên cây.
“Em không xuống, em biết anh bắt em về chắc chắn là muốn em làm phẫu thuật bỏ đứa bé, em sẽ không xuống đâu!” Lý Như Kiều chưa từng làm trái lệnh Giản Ngọc, lần này cô ấy cũng lấy hết can đảm.
“Tôi ra lệnh cho em xuống ngay cho tôi!” Giản Ngọc vừa nói vừa trừng mắt chỉ xuống đất.
“Em không muốn!”
“Tôi nói cho em biết, đợi tôi bắt được em, lúc đó em xin tha cũng không kịp đâu!”
Lúc Giản Ngọc chuẩn bị trèo lên cây thì Lý Như Kiều lớn giọng nói: “Anh dám lên thì em dám nhảy! Chẳng phải anh muốn bỏ cục cưng của em sao? Em nhảy xuống thì hai mẹ con em chết chung, đầu xuôi đuôi lọt, hợp ý anh rồi!”
Giản Ngọc đứng dưới gốc cây không dám trèo lên nữa.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cũng nghe thấy tiếng nên chạy tới.
“Ớt Nhỏ, tôi cho em một cơ hội cuối cùng nữa, rốt cuộc em có xuống không!”