Chương 1214
Bởi vì anh thật sự sợ rồi.
Tô Lạc Ly nhìn đôi mắt đỏ ửng của Ôn Khanh Mộ thì hơi bối rối, cô vốn cho rằng thời gian trôi qua thì Ôn Khanh Mộ sẽ dần quên đi khoảng thời gian đó.
Nhưng Ôn Khanh Mộ không hề quên.
Tô Lạc Ly nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Ôn Khanh Mộ, ngồi xổm dưới chân anh.
“Chồng ơi, em xin lỗi. Em không biết anh nghĩ như vậy, em tưởng…”
Ôn Khanh Mộ nâng mặt Tô Lạc Ly lên: “Ly Ly, anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em, nhưng chuyện này anh thật sự không muốn đồng ý.”
Tô Lạc Ly bỗng cười rạng rỡ: “Là em hiểu lầm anh, chúng ta có hai con trai cũng rất tốt.”
Nghĩ đến có một người đàn ông một lòng một dạ vì mình, Tô Lạc Ly cảm thấy trên đời này cô cũng không mong gì hơn nữa.
Cuối cùng chuyện này kết thúc.
Theo thời gian, bụng của Lý Như Kiều dần lớn lên, Giản Ngọc và Lý Như Kiều sống chung với nhau ngày càng bình thường.
Hoa viên Crystal nhiều người, có vẻ cũng sôi động hơn đôi chút.
Hôm nay Mục Nhiễm Tranh và Mục Nhất Hân đến nhà, Mục Nhiễm Tranh ở Quốc tế Tinh Hoàng đang phát triển như diều gặp gió. Vì trong nhà luôn giục kết hôn nên anh xếp lịch công việc kín mít, độ nổi tiếng cũng không ngừng tăng lên.
Trong phòng khách, Mục Nhiễm Tranh và Mục Nhất Hân ngồi trên sofa, Tô Lạc Ly dắt Tam Tam xuống.
“Tam Tam, mau xem ai đến thăm con này?”
“Tam Tam, để chị bế nào!” Mục Nhất Hân vội đi tới, “Đã cao thế này rồi, ngày càng đẹp trai đấy!”
“Cơn gió nào thổi hai người đến đây vậy?” Tô Lạc Ly đưa con trai cho Mục Nhất Hân rồi ngồi xuống sofa.
“Lâu rồi không đến, chẳng phải là sợ
“Thím, thím đừng nghe anh ấy! Thím của cháu ngày nào cũng giục anh ấy tìm bạn gái, anh ấy thấy phiền đấy. Hôm nay không dễ gì mới về nhà, thím của cháu lại giục nên anh ấy tìm cớ đến thăm mọi người.” Mục Nhất Hân vội vạch trần bộ mặt thật của Mục Nhiễm Tranh.
“Mục Nhất Hân! Em không nói chuyện cũng chẳng ai bảo em câm đâu!”
Mục Nhất Hân thè lưỡi với Mục Nhiễm Tranh rồi lại chơi với Tam Tam.
“Đây chẳng phải chuyện bình thường sao? Anh cũng không còn nhỏ nữa, mặc dù là người nổi tiếng nhưng trong nhà vẫn hi vọng anh có thể sống cuộc sống bình thường, có kết hôn hay không thì cũng nên có bạn gái chứ.”
Tô Lạc Ly nói lời thấm thía với giọng điệu của người lớn.
“Sao lúc nào cô cũng nói giống với họ thế? Tôi thấy cô làm mẹ, già rồi nên thích lèm bèm lải nhải có phải không!”
“Nếu không phải có quan hệ họ hàng với anh thì tôi cũng lười quan tâm đến anh! Chị dâu gọi cho tôi mấy cuộc rồi, muốn tôi nói với anh, tôi còn kiếm cớ giúp anh đấy!”
“Lần sau bà ấy còn gọi cho cô nữa thì cô đừng nghe máy, phiền chết đi được.”
“Nhưng anh cứ một mình như vậy cũng không phải là cách. Làm nghề như chúng ta tìm người ngoài ngành không thích hợp lắm, trong giới có thích ai không? Có cần tôi giới thiệu cho anh không?”