Chương 1260
Lê Thấm Thấm vẫy tay với phía cửa: “Bồi bàn, sao kem lửa băng của tôi vẫn chưa có!”
Vừa dứt lời, cô ta sững người.
Người ngoài cửa là Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly, cùng với bố của cô ta, Lê Hán Giang.
Lê Thấm Thấm nhìn mấy người đứng ngoài cửa kia rồi lại nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh tựa lưng vào ghế, chỉ hộp khăn giấy trong tay Lê Thấm Thấm: “Những gì cô vừa nói họ đều nghe được.”
Bấy giờ Lê Thấm Thấm mới phát hiện trên hộp khăn giấy có một máy ghi âm mini.
“Anh bán đứng tôi!”
Mục Nhiễm Tranh nhún vai: “Một người là chú tôi, một người là bạn thân nhiều năm của tôi, tôi sẽ giúp một người không quen biết chắc?”
“Mục Nhiễm Tranh, anh là đồ khốn!” Lê Thấm Thấm cảm giác mình bị lừa gạt!
“Thấm Thấm!” Lê Hán Giang tức giận quát to rồi sải bước đi vào.
“Bố… con…”
Lê Hán Giang giơ tay lên tát cô ta: “Còn không cút lại đây cho bố! Đừng ở đó để mà mất mặt nữa!”
Lê Thấm Thấm bụm mặt, nước mắt chực trào ra: “Bố, bố đánh con?”
“Bố đánh con đấy! Những việc hèn hạ như thế mà con còn làm được, hơn nữa còn lấy làm tự hào! Bố dạy con như thế nào hả! Thế mà con lại lừa bố, con có biết con suýt phạm phải sai lầm lớn rồi không!”
Tuy Lê Hán Giang cưng chiều con gái nhưng chưa đến mức không phân biệt được phải trái!
“Xe ở bên dưới, về nhà bố lại xử lý con!”
Lê Thấm Thấm xoay người chạy đi, cô ta bụm mặt nhìn Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly, vệ sĩ ngoài cửa dẫn cô ta đi luôn.
Lê Hán Giang quay đầu lại nhìn Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly.
“Sếp Ôn, cô Ôn, xin lỗi vì
Lê Hán Giang gập người với họ.
“Sếp Lê, trẻ con thì phải về quản giáo cho tốt.”
“Phải, mẹ của Thấm Thấm mất sớm, khi ấy tôi lại bận rộn xây dựng sự nghiệp, quả thật lơ là việc dạy dỗ con bé. Đứa con gái này của tôi quả thật làm tôi đau đầu vô cùng, tôi tìm cho nó một người mẹ kế, vốn là muốn thay tôi dạy bảo nó, nhưng ai ngờ người vợ hiện giờ của tôi cũng chẳng khiến con bé hài lòng được, nhất là sau khi em trai nó ra đời thì nó lại càng tùy hứng làm bậy hơn.”
Lê Hán Giang cũng bó tay với cô con gái này: “Sếp Ôn, dù thế nào thì cũng vì con gái của tôi mà khiến hai người gặp phải phiền toái, cậu yên tâm, việc hợp tác của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục, tôi cũng sẽ bồi thường cho cậu.”
“Sếp Lê, việc nhà quan trọng hơn.”
“Vậy tôi cũng không nói nhiều nữa, hôm khác tôi sẽ mời cậu, chính thức xin lỗi cô cậu.” Lê Hán Giang thở dài hối lỗi rồi vội vã rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người họ.
“Chú, lần này cháu lại lập công rồi đúng không? Chú định thưởng cho cháu thế nào?”
Mục Nhiễm Tranh lập tức tranh công.
Ôn Khanh Mộ xoa đầu Mục Nhiễm Tranh: “Chú muốn thưởng cho cháu một người cháu dâu được không? Con gái của chủ tịch Tập đoàn Nam Ngung, nhỏ hơn cháu một tuổi, tối nay đi gặp mặt.”