Chương 1270
Tô Lạc Ly giơ ngón cái lên với Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh cười gượng: “Người khác đều nói vậy.”
“Thế anh còn rối rắm gì nữa? Nhân lúc còn sớm kết hôn sinh con đi!”
“Nhưng tôi cứ cảm thấy không ổn ở đâu đó! Cô biết cô ta nói gì với tôi không? Lần thứ ba chúng tôi gặp nhau, cô ta nói thẳng cho tôi biết khi nào kết hôn, khi nào sinh con, lại còn phải sinh hai đứa! Lúc đó đầu óc tôi như sắp sửa nổ tung luôn ấy!”
Mục Nhiễm Tranh vỗ đầu mình một cái: “Thậm chí cô ta còn nói là đê tôi lên kế hoạch cho cuộc đời mình, giành giải thưởng quốc tế, đi lên tầm cao mới!”
Tô Lạc Ly chớp mắt: “Thế thì có gì không đúng à? Việc liên quan đến cuộc đời của hai người đương nhiên phải lên kế hoạch sớm vẫn hơn. Về phần anh, cô ấy nói đúng, anh cũng coi như lấy hết giải thưởng trong nước rồi, đến lúc phát triển ra nước ngoài.”
Mục Nhiễm Tranh nghe Tô Lạc Ly nói thế thì lắc đầu nguầy nguậy.
“Có lẽ là tôi nghĩ nhiều thôi, trước kia chưa từng hẹn hò với ai nên vẫn chưa thích ứng được nhịp sống yêu đương này.”
“Cứ thích ứng dần dần, không vội. Nhớ lại trước kia tôi và chú của anh từ chưa yêu bao giờ đến khi yêu nhau cũng phải trải qua một thời gian dài, tình yêu là cần phải từ từ vun đắp, cứ phải để đôi bên thích ứng lẫn nhau một thời gian.”
Mục Nhiễm Tranh không tiếp tục đề tài này nữa, anh đang nghĩ có thể là do mình suy nghĩ nhiều thật.
Có lẽ tất cả những người yêu nhau đều như vậy, rốt cuộc từ một mình biến thành hai mình là cần có một quá trình thích ứng.
“Đúng rồi, dạo này anh có gặp Lê Thấm Thấm không?”
“Không gặp, sao thế?” Mấy ngày nay Mục Nhiễm Tranh bận hẹn hò với Phương Đóa, trong đầu chẳng
“Bố cô ta gọi điện nói cô ta bỏ nhà ra đi, hơn một tuần rồi, hỏi chúng ta có thấy cô ta không. Đúng là cô ta chưa từng đến tìm chúng ta, tôi thuận miệng hỏi vậy thôi.”
“Bỏ nhà ra đi? Quả nhiên vẫn là trẻ con!”
“Nếu anh thấy cô ta thì nhớ gọi điện báo cho tôi, để tôi liên hệ với bố cô ta.”
“Được, tôi sẽ để ý.”
Sau khi sự kiện kết thúc, Mục Nhiễm Tranh và Tô Lạc Ly chia tay nhau.
Từ khi Mục Nhiễm Tranh yêu đương, công việc của anh không bị sắp xếp dày đặc nữa, dù sao cũng phải dành thời gian đi hẹn hò. Tham gia sự kiện xong, anh chuẩn bị về chung cư của mình.
Bởi vì nhàn rỗi nên Mục Nhiễm Tranh định bụng mang ô tô đến tiệm rửa xe tẩy rửa sạch sẽ.
Anh định ra tản bộ một lát thì thấy mấy cô gái xô đẩy nhau.
Một cô gái trong số đó trông hết sức bẩn thỉu, tóc tai cũng rối bù.
“Lê Thấm Thấm, cô bị điên à? Có ông bố giàu sụ thế mà không cần! Đầu óc cô có vấn đề không đấy? Ở nhà tôi ăn chực mấy ngày rồi mà chẳng đưa tôi được đồng nào! Nhà chúng tôi không phải là tổ chức từ thiện, đâu thể nuôi cô vô ích được đúng không?”
“Trước kia là ai nói dù nghèo đến mức chỉ còn một đồng cũng phải chia cho tôi một nửa!”
Cô gái kiêu ngạo kia đột nhiên bật cười lớn tiếng.
“Lê Thấm Thấm, đầu cô bị lừa đá đúng không? Còn lại một đồng cũng chia cho cô năm hào, đó là nói lời dễ nghe để lừa cô thôi, lời như vậy mà cô cũng tin!” Cô gái liếc nhìn Lê Thấm Thấm với vẻ cực kỳ khinh thường.