Chương 1296
“Đều là người trưởng thành rồi, nói chuyện tình yêu gì đó chẳng phải là rất ấu trĩ và giả tạo sao?”
“Tình yêu là nền tảng của hôn nhân, không có tình yêu thì sao có thể trải qua cuộc sống hôn năm kéo dài hàng chục năm chứ?”
“Hóa ra ý anh nói là cái này à. Anh yên tâm đi, tôi sẽ làm cho cuộc sống hôn nhân của chúng ta đầy màu sắc.” Phương Đóa nhàn nhạt cười như trong lòng đã có dự tính.
Mục Nhiễm Tranh có hơi không đáp lại được: “Lấy chuyện ban nãy ra nói, tôi cảm thấy có tình yêu trước rồi mới có tình dục, không có tình yêu thì sao mà làm?”
“Quan điểm của tôi với anh khác nhau, tình dục chỉ là quá trình loài người sinh con cháu thôi, nó cũng là công cụ để nam nữ lấy lòng nhau, không liên quan gì đến tình yêu cả. Nếu không, sao xã hội này lại có nhiều đàn ông và phụ nữ ra ngoài tìm tình một đêm chứ?”
Mục Nhiễm Tranh bất giác cười: “Được rồi, cô nói cũng có lý.”
Phương Đóa đặt tay lên vai Mục Nhiễm Tranh: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngày mai chúng ta đính hôn rồi, nếu anh muốn thì cũng có thể tổ chức lễ cưới sớm.”
“Cần tôi tiễn cô không?”
“Không cần đâu, anh nghỉ ngơi đi, tạm biệt.”
Mục Nhiễm Tranh đưa Phương Đóa ra cửa, nhìn xe cô ta đi rồi mới một mình quay lại phòng khách.
Ngày mai phải đính hôn rồi, anh thật sự muốn ở bên một người phụ nữ như vậy sao?
Đêm nay Mục Nhiễm Tranh lại mất ngủ.
Hôm sau là ngày đính hôn của Mục Nhiễm Tranh và Phương Đóa, tầng cao nhất của nhà hàng Hoàng Gia được nhà họ Mục bao trọn.
Tầng cao nhất của nhà hàng Hoàng Gia là nơi cao cấp nhất của nhà hàng này, mặc dù chỉ có hai nhà cùng ăn
Cả tầng đều được trang trí lại, Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cũng đến. Dịp quan trọng như vậy, tất nhiên họ phải tham gia rồi.
Vì lúc đầu nói là hai nhà cùng ăn bữa cơm, cũng không có nghi thức gì đặc biệt quan trọng, nghi thức duy nhất là hai người trao nhẫn đính hôn.
Mục Nhiễm Tranh mặc một bộ vest đen trông bảnh bao khôi ngô, ngoài lúc tham gia lễ trao giải ra thì rất ít khi anh mặc vest.
Tô Lạc Ly vỗ vai Mục Nhiễm Tranh: “Hắc Thổ, hôm nay trông giống con người đấy!”
“Đáng ghét! Mau đi trông con đi!” Mục Nhiễm Tranh có vẻ hơi cáu kỉnh.
Tô Lạc Ly chỉ có thể hiểu sự cáu kỉnh này là vì căng thẳng, cô cũng không quan tâm đến Mục Nhiễm Tranh nhiều mà dẫn Tam Tam vào chỗ ngồi.
“Cô dâu tương lai của chúng ta đến rồi!” Không biết ai hô lên khiến mọi người đều dồn mắt nhìn Phương Đóa.
Hôm nay Phương Đóa mặc một bộ chiếc váy dạ hội màu trắng, kiểu dáng ôm người tôn lên thân hình hoàn hảo của cô ta, lúc cô ta bước đi, những hạt cườm trên váy lấp lánh trông rất đẹp.
Phương Đóa cũng trang điểm đậm hơn đôi chút, lộ ra vẻ cao quý và khí chất.
“Đẹp thật! Nếu lúc kết hôn mặc váy cưới, thế chẳng phải khiến mọi người đều lóa mắt sao.”
“Đúng đấy, Nhiễm Tranh nhà chúng ta đúng là may mắn quá.” Người nhà họ Mục không ngớt lời khen với Phương Đóa.
Tô Lạc Ly cầm quà đi tới trước Phương Đóa.