Chương 1330
Mục Nhiễm Tranh không biết mình bị làm sao, đầu óc lúc nào cũng rối bời, trong đầu đều là Lê Thấm Thấm. Điều này làm anh thấy vô cùng khó hiểu.
Sao anh có thể thích một cô gái từng dụ dỗ chú mình, muốn tính kế trở thành thím mình được?
Anh và cô ta trở thành bạn đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Dạo này Mục Nhiễm Tranh vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, có phải anh thích Lê Thấm Thấm không?
Chuông cửa vang lên, Mục Nhiễm Tranh đi từ trên tầng xuống.
“Mục Nhiễm Tranh, anh có ở nhà không? Anh mau ra mở cửa đi!”
Mục Nhiễm Tranh hơi bất ngờ khi nghe được giọng nói của Lê Thấm Thấm, tay anh đặt ở trên chốt cửa nhưng không mở ra.
“Mục Nhiễm Tranh, tôi biết anh đang ở nhà, anh mau mở cửa cho tôi đi! Dạo này anh làm sao vậy?”
Lê Thấm Thấm điên cuồng ấn chuông cửa.
Mục Nhiễm Tranh lại bỏ tay xuống. Anh không muốn gặp Lê Thấm Thấm vì sợ mình không kìm chế được cảm xúc.
Anh biết rất rõ mình không thể yêu Lê Thấm Thấm. Tạm thời không nói Lê Thấm Thấm từng dụ dỗ Ôn Khanh Mộ, cô ta là một cô gái mới hai mươi tuổi, không bằng cấp không nghề nghiệp, người nhà họ Mục tuyệt đối sẽ không cho phép anh và cô ta ở bên nhau.
“Mục Nhiễm Tranh, anh mở cửa cho tôi đi. Anh trốn tránh tôi làm gì chứ?”
Lê Thấm Thấm ở ngoài cửa la to.
Mục Nhiễm Tranh dứt khoát ngồi xuống sô pha.
“Mục Nhiễm Tranh, con rùa đen rụt đầu nhà anh xảy ra chuyện lại không dám đối
Lê Thấm Thấm đá mạnh vào cửa rồi tức giận rời đi.
Mục Nhiễm Tranh thở dài, nằm xuống ghế sa lon.
Lê Thấm Thấm không cam tâm khi thấy Mục Nhiễm Tranh trốn tránh không gặp cô ta! Cô ta nhất định phải biết được sự thật!
Lê Thấm Thấm lấy quyển truyện tranh của mình ra, nhìn địa chỉ nhà xuất bản in phía trên và tới thẳng đó.
Nhà xuất bản này đã xuất bản truyện tranh của cô ta, cũng xuất bản sách của Mục Nhiễm Tranh, trong này chắc chắn phải có vấn đề.
Lê Thấm Thấm đi tới nhà xuất bản và nhìn xung quanh, dường như mọi người đều đang bận rộn.
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
“À, tôi là tác giả của quyển truyện tranh này, tôi muốn tìm người biên tập cho tôi.” Lê Thấm Thấm lấy quyển truyện tranh của mình ra.
Đối phương nhận lấy quyển truyện tranh xem qua, “Thành Du à, cô tới văn phòng trong cùng kia kìa.”
“Được, cảm ơn.”
Bởi vì tất cả công việc xuất bản truyện tranh đều do Mục Nhiễm Tranh liên hệ, Lê Thấm Thấm hoàn toàn không biết gì.
Cô ta đi theo hướng ngón tay nhân viên vừa rồi chỉ, tới văn phòng của Thành Du và gõ cửa.
“Vào đi.”
Lê Thấm Thấm đẩy cửa bước vào.