Biệt thự bị đập tan tành, đồ dùng trong nhà và đồ điện đều đã được đặt trước, còn chưa mang tới, mảnh vỡ trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, căn biệt thự trống rồng, vân mang dáng vẻ suy bại như trước.
Đương nhiên là Vương Vãn Hương không phục.
Bà ta lại gọi điện thoại đến đồn cảnh sát thúc giục lần nữa.
“Tôi nói cho các người biết, bắt được đám người kia, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc! Các người nhanh chóng phá án đi! Tôi cho các người thêm thời gian một tuần, ngoài ra, tôi có thể cho các người thêm một manh mối, đó chính là Tô Lạc Ly! Các người tìm cô †a, có lẽ sẽ phá án nhanh hơn!”
Vương Vấn Hương tức giận ngắt điện thoại.
Tô Khôn ở một bên chỉ hút thuốc, không nói năng gì.
“Dám đến đập phá nhà ta trắng trọn như thế, vậy mà lại không phá được án!
Vương Vãn Hương lầm bầm một câu, lập tức gọi điện cho Tô Nhược Vân.
“Vân Vân à, bên phía đồn cảnh sát mãi không phá được án, nói cái gì mà camera giám sát không tra ra được, mẹ thấy bọn họ qua loa lấy lệ, hay là con nhờ A Dịch gây chút áp lực cho bên đó xem?”
“Mẹ, A Dịch bận như thế, vẫn đừng nên làm phiền anh ấy, con sẽ nghĩ cách, khoảng thời gian gần đây con cũng bảo người của A Dịch giúp con điều tra cái người đàn ông đeo khuyên tai mà mẹ nói kia, mọi người cứ bận sắp xếp lại nhà đi, còn có chuyện của nhà máy rượu nữa”
“Này, Vân Vân à..”
“Bên này con còn có việc, ngắt máy trước đây”
Điện thoại đã ngắt kết nối.
Vương Vãn Hương thở dài, thế mà lại không tra ra được.
Đương nhiên là không tra ra được.
Trước khi xảy ra chuyện, Ôn Khanh Mộ đã phá hỏng toàn bộ camera ở quanh đó, bên phía đồn cảnh sát đương nhiên sẽ không tra ra được gì, cho dù có biết là do Ôn Khanh Mộ làm, không có chứng cứ, đương nhiên cũng sẽ không nói gì.
Gần đây Tô Nhược Vân rất bận, hầu như mỗi tối đều có sự kiện.
Tối nay, cuối cùng cô ta cũng lấy lý do quá mệt, từ chối sự kiện, về tổ ấm tình yêu với Mộ Dung Dịch sớm một chút.
Mộ Dung Dịch cũng không thích bên khu núi Diamond, căn bản không về đây, hôm nay anh ta cũng về khá sớm, thấy Tô Nhược Vân đã về rồi, cũng thấy bất ngờ.
“Sao về sớm vậy?”
Tô Nhược Vân liền đi tới, lấy dép lê cho Mộ Dung Dịch, đón lấy quần áo trên tay anh ta, treo lên giá treo quần áo.
“Em nhớ anh mà, gần đây bận quá, sợ anh quên mất em.
Tô Nhược Vân trực tiếp ôm lấy eo Mộ Dung Dịch.
Mộ Dung Dịch nhìn dáng vẻ đáng yêu, giọng nói ngọt chảy nước của cô ta, thuận thế bóp lấy mông cô ta.
“Sao lại quên được tiểu yêu tinh của tôi chứ?”
Tô Nhược Vân thẹn thùng cúi đầu xuống.
“Đáng ghét!”
Mộ Dung Dịch buông Tô Nhược Vân ra, đi thẳng ra phòng khách, ngồi lên sofa, Tô Nhược Vân liền ngoan ngoãn đi rót cho anh ta ly rượu vang, đứng phía sau anh ta, bắt đầu bóp vai.
Thật ra, Mộ Dung Dịch thích dáng vẻ này của Tô Nhược Vân.
Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chu đáo, dịu dàng.
Sẽ nói thẳng với anh ta, cô ta nhớ anh ta, yêu anh ta, muốn anh ta.
Còn Tô Lạc Ly mãi mãi cũng không học được!
“Anh Dịch, gần đây nhà em có chút chuyện, em muốn anh nghĩ cách giúp em” Tô Nhược Vân chầm chậm nói.
“Nói đi”
Còn có một điều quan trọng, Tô Nhược Vân mãi mãi dựa dẫm vào anh ta, dường như không có anh ta thì không sống nổi.
Trên người Tô Lạc Ly, mãi mãi anh ta cũng không thể tìm được cảm giác dựa dẫm này.
Nói đến cùng, đàn ông đều hy vọng tìm được cảm giác.
†ồn tại của mình từ sự dựa dẫm của phụ nữ.
“Trong nhà có chuyện, bị đập phá, toàn bộ đồ dùng trong nhà đều bị phá rồi!”
Mộ Dung Dịch nhíu mày: “Còn có chuyện như này? Trêu chọc phải ai rồi?”
Lăn lộn lâu như vậy,