Chương 1347
Lê Hán Giang vừa nói vừa đặt một tờ báo trước mặt Lê Thấm Thấm, tiêu đề trên trang nhất chính là tin tức Mục Nhiễm Tranh sắp kết hôn với cô cả Phương Đóa của tập đoàn Nam Ngung.
“Không thể nào có chuyện này được!” Lê Thấm Thấm lập tức cầm tờ báo lên và đọc kỹ.
“Chính cậu ta đã đăng Weibo thừa nhận thì sao lại không thể chứ? Người ta sắp kết hôn rồi, con hãy từ bỏ hy vọng đi!” Lê Hán Giang nhìn tin tức Mục Nhiễm Tranh sắp kết hôn, ông ta cũng thở dài một hơi.
Lê Thấm Thấm dán mắt vào tờ báo, trông thấy dáng vẻ đến chết cũng không hiểu của cô, Lê Hán Giang bèn đi ra ngoài.
Sao có thể xảy ra chuyện này? Sao Mục Nhiễm Tranh có thể sẽ kết hôn được?
Lê Thấm Thấm hoàn toàn không dám tin rằng điều trước mắt mình là sự thật!
Nhưng trên báo có viết rõ ràng rằng chính Mục Nhiễm Tranh đã công bố tin mình sắp kết hôn trên Weibo, vô cùng xác thực, hơn nữa đối phương chính là cô chủ Phương Đóa tập đoàn Nam Ngung.
Hôn lễ được sắp xếp tổ chức vào hai tháng sau, hay nói cách khác, hai tháng nữa Mục Nhiễm Tranh sẽ thực sự kết hôn với Phương Đóa.
Vành mắt ướt đẫm, lẽ nào ngày hôm đó Mục Nhiễm Tranh hẹn mình không phải là muốn tỏ tình với mình sao? Không lẽ là anh ấy muốn thông báo với mình rằng anh ấy sắp kết hôn với Phương Đóa?
Trái tim Lê Thấm Thấm đau đến nỗi như muốn chết đi, vào giờ phút này, cuối cùng cô cũng biết rằng mình thực sự thích Mục Nhiễm Tranh.
Cô không muốn anh kết hôn, nếu muốn kết hôn thì người đó phải là mình!
Ngay khi cả thế giới đều biết tin Mục Nhiễm Tranh sắp kết hôn, thì người trong cuộc là Mục Nhiễm Tranh lại hoàn toàn không biết gì cả.
Anh vẫn luôn suy nghĩ
Mục Nhiễm Tranh đang nhàm chán nằm trên giường trong phòng thì cánh cửa được mở ra, hai người giúp việc đi vào, trên tay họ cầm thứ gì đó trông như là quần áo, hơn nữa còn có Tô Lạc Ly vào cùng.
“Hắc Thổ, dậy mặc thử quần áo đi.” Sắc mặt Tô Lạc Ly không hề vui vẻ chút nào.
Mục Nhiễm Tranh lập tức đứng dậy, “Thử quần áo? Thử quần áo gì cơ?”
“Là một bộ vest, anh xem có vừa không.”
Mục Nhiễm Tranh đi đến trước mặt người giúp việc và cầm bộ vest, bình thường anh không hay mặc vest, chỉ khi tham gia hoạt động quan trọng hay lễ trao giải thì mới mặc.
Trông bộ vest này có vẻ rất trang trọng, Mục Nhiễm Tranh cười tươi như hoa.
“Không lẽ chú tôi muốn thả tôi rồi à? Chú ấy muốn dẫn tôi đi tham gia hoạt động gì? Hay lễ trao giải nào vậy?” Mục Nhiễm Tranh suy nghĩ cẩn thận, hình như đúng là có lễ trao giải sắp được tổ chức.
“Sao anh nói nhảm nhiều vậy, mau thử đi!”
Mục Nhiễm Tranh hấp tấp cầm quần áo và đi vào phòng thay đồ, sau đó mặc vest đi ra.
Đương nhiên anh mặc vest trông rất tuấn tú bảnh bao.
“Có vẻ như hơi rộng, có thể sửa được không?”
Tô Lạc Ly cũng cẩn thận quan sát bộ vest của Mục Nhiễm Tranh, quả thật là hơi rộng, bộ này được may theo kích cỡ bộ vest mà lần trước anh làm, có lẽ gần đây anh đã gầy hơn một chút.
“Tất nhiên là có thể sửa.”