Chương 1349
Có lẽ qua một thời gian nữa là Mục Nhiễm Tranh kết hôn rồi nhỉ?
Hai người họ được coi là gì? Bạn bè ư? Nhưng cô phải rời xa nơi này mà anh lại không thể đến tiễn.
“Cô cả, sắp lên máy bay rồi, chúng ta đi thôi.” Vệ sĩ đi tới nhắc nhở.
Lê Thấm Thấm đi theo vệ sĩ cùng lên máy bay, sau khi tìm được chỗ ngồi của khoang hạng nhất thì ngồi xuống.
Tôi qua trong lúc thu dọn hành lý, cô đã tìm rất lâu, luôn hi vọng có thể tìm được một ít đồ vật liên quan đến Mục Nhiễm Tranh, mang theo bên mình cũng có cái để nhớ đến.
Nhưng tiếc là cô không tìm thấy gì cả.
Có lẽ có một số người qua đường vội vã, ngoài chút kỷ niệm ra thì chẳng để lại gì nữa.
Máy bay lao lên bầu trời, Lê Thấm Thấm nhìn mây trắng bên ngoài cửa sổ, nhìn thành phố cách mình ngày càng xa.
Tạm biệt, người nhà của tôi.
Tạm biệt, Mục Nhiễm Tranh.
Ở hoa viên Crystal, Mục Nhiễm Tranh hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, anh không biết Lê Thấm Thấm đã ra nước ngoài, càng không biết mình sắp bị ép phải kết hôn với Phương Đóa.
Anh vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng và mong đợi rằng Ôn Khanh Mộ sắp thả mình ra.
Sau khi bộ vest được sửa xong, hai người giúp việc lại đưa tới.
Mục Nhiễm Tranh mặc bộ vest vào và soi gương, lần này kích thước rất vừa người.
“Kích thước vừa vặn, không cần phải sửa nữa.”
“Cậu Mục mặc vest quả thực rất đẹp trai, nhất định sẽ càng có phong thái hơn trong buổi hôn lễ.”
Một người giúp việc trẻ tuổi không nhịn được
Người giúp việc lớn tuổi hơn một chút vội vàng ra hiệu bằng mắt với cô ta.
“Hôn lễ gì? Hôn lễ của ai?” Mục Nhiễm Tranh lập tức trở nên cảnh giác.
Ánh mắt của người giúp việc có vẻ trốn tránh, “Cậu Mục, bộ vest đã vừa rồi, cậu hãy cởi ra đi để chúng tôi lấy lại ạ.”
Cô ta đổi đề tài rõ ràng như vậy, Mục Nhiễm Tranh lập tức cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ.
“Tôi hỏi cô một câu! Hôn lễ của ai!”
Dường như mấy người giúp việc cũng biết mình đã gây ra họa lớn, “Cậu Mục đã không muốn cởi thì cứ mặc đi ạ, vậy ngươi có thể mặc quần áo đi, chúng tôi đi ra ngoài trước.”
Người giúp việc lớn tuổi vội vàng kéo người giúp việc trẻ tuổi ra ngoài.
Điều này khiến Mục Nhiễm Tranh càng cảm thấy kỳ lạ, “Cô có thể quay lại nói rõ cho tôi, rốt cuộc là ai sắp kết hôn?”
Mấy người hầu vội vàng chạy ra ngoài rồi đóng cửa lại, Mục Nhiễm Tranh đứng trước gương nhìn mình đang mặc vest, cảm thấy có chút chán chường.
Bộ vest này rất trang trọng, không giống như tham dự lễ trao giải gì đó mà là giống bộ vest của chú rể hơn!
Chẳng lẽ là…
Mục Nhiễm Tranh có dự cảm chẳng lành, anh nhanh chóng bước tới cửa và mở cửa, vệ sĩ vẫn đang canh giữ ở bên ngoài.