Chương 1357
Tô Lạc Ly hít sâu một hơi, cô chưa từng nhìn thấy Mục Nhiễm Tranh như thế này.
“Cô trở về đi, nếu để chú tôi biết cô ở đây nói chuyện với tôi nhiều như vậy, có lẽ chú ấy lại tức giận.”
Dường như Mục Nhiễm Tranh không muốn nói chuyện với Tô Lạc Ly nữa, Tô Lạc Ly biết rằng hai người họ đã không còn thân thiết như trước đây rồi.
Cô đành phải im lặng rời khỏi phòng, trên đường đến phòng trẻ con, cô không ngừng nhớ lại những lời Mục Nhiễm Tranh nói.
Cô muốn tìm ra một chút sai lầm, nhưng cô lại không thể tự lừa dối mình, điều gì đúng thì chính là đúng.
Ngày tổ chức hôn lễ đang đến gần từng ngày, Mục Nhiễm Tranh là chú rể nhưng lại rất an nhàn thư thái, anh không cần phải chuẩn bị gì cả.
Ôn Khanh Mộ thì lại bận tối mày tối mặt, anh và nhà họ Mục cùng nhau chuẩn bị mọi thứ, dù sao thì cũng là hôn lễ của cháu trai cả nhà họ Mục nên bất cứ chuyện gì cũng không thể qua loa được.
Mấy ngày nay Mục Nhiễm Tranh đều không đi đâu hết mà chỉ ở trong nhà, anh cũng không biết mình có thể đi đâu.
Chẳng lẽ thật sự muốn kết hôn sao? Thật sự muốn sống hết phần đời còn lại cùng Phương Đóa ư?
Lê Thấm Thấm sống ở nước ngoài có tốt không?
Anh luôn không nhịn được mà nghĩ đến Lê Thấm Thấm, lúc này anh mới nhận ra rằng mình thực sự rất thích Lê Thấm Thấm và đã yêu cô mất rồi.
Tô Lạc Ly không còn đến tìm anh nữa, gần đây cô bận rộn với công việc lại còn phải chăm sóc con trai, hơn nữa nếu cô đến tìm anh thì hai người cũng không biết nói gì.
Cuối tuần anh sẽ kết hôn, Ôn Khanh Mộ đến và nói rằng ngày mai anh phải đi đăng ký kết hôn với Phương Đóa, cũng có nghĩa là ngày mai đăng ký xong, anh sẽ
Mục Nhiễm Tranh nằm trên giường và không ngừng trằn trọc trở mình, anh nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy rất bực bội.
Mùa xuân đến, vạn vật sinh sôi, mọi thứ đều tràn đầy sức sống, nhưng trái tim anh lại lạnh lẽo tê buốt như đang là ngày đông vậy.
Mục Nhiễm Tranh đứng dậy, cầm chìa khóa xe và đi ra ngoài, anh cứ lái xe vu vơ chẳng có mục đích, bất giác đã đến bờ biển.
Anh đỗ xe rồi đi ra bờ biển, đây không phải là khu danh lam thắng cảnh, có một ít ngư dân sinh sống ở đây thường xuyên ra khơi đánh cá, dù sao cũng yên tĩnh hơn một chút.
Mục Nhiễm Tranh ngồi trên tảng đá lớn bên bờ biển, anh ngắm nhìn biển cả đang vỗ sóng ào ạt, trong đầu thì suy nghĩ miên man.
Anh cứ ngồi đó từ sáng cho đến tận hoàng hôn, không có ý định về nhà.
Chính anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ đây là khoảng bình yên cuối cùng của anh trước khi kết hôn.
Vừa nghĩ đến nấm mồ hôn nhân này, anh đã cảm thấy sống không bằng chết, nếu như nửa đời sau đã được định sẵn như vậy thì thà chết còn hơn.
Một bà lão tóc hoa râm đi tới, quần áo trên người rất bình thường, thậm chí còn có vài vết bẩn và phát ra mùi tanh.
“Chàng trai à, tôi thấy cậu đã ngồi ở đây một ngày rồi, cậu có chuyện phiền muộn gì sao?” Lưng của bà lão đã hơi gù, khi bà lão cười, trên mặt lộ ra rất nhiều nếp nhăn.
Mục Nhiễm Tranh khẽ mỉm cười và nhìn bà lão hiền hậu, “Cháu có chút chuyện phiền muộn mà không thể nghĩ thông suốt ạ.”