Chương 1361
Không ngờ lần này anh lại làm ra chuyện khốn nạn như vậy, ông ta không thể không truy cứu!
Mục Nhiễm Tranh thực sự quỳ xuống trước mặt cả nhà.
Cùng lúc đó, Ôn Khanh Mộ đã liên hệ cho người trong bộ phận kỹ thuật của mình xóa Weibo của Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh đã biết trước rằng Ôn Khanh Mộ sẽ làm như vậy, nhưng không sao, Weibo của anh có nhiều lượt theo dõi như vậy, chỉ cần mười phút là đã có thể phát tán ra ngoài, cho dù có xóa thì cũng không sao.
“Trước hết, con tuyên bố rằng con quỳ xuống không phải vì con đã làm sai. Bố, mẹ, đây là kết quả sau khi con đã cân nhắc kỹ lưỡng, con sẽ không kết hôn với Phương Đóa, con sẽ không xuất hiện trong ngày tổ chức hôn lễ, trừ khi mọi người trói con đi. Nhưng chỉ cần có cơ hội thì con nhất định sẽ nói với tất cả mọi người rằng con sẽ không kết hôn với Phương Đóa.”
Thái độ của Mục Nhiễm Tranh vô cùng kiên quyết, điều này càng khiến Mục Như Thần phẫn nộ hơn!
“Mày có biết mày đang nói gì không? Nếu không cưới Phương Đóa thì chẳng lẽ mày muốn tìm con hồ ly tinh kia sao?” Mục Như Thần bước tới và cho Mục Nhiễm Tranh một cái tát thật mạnh.
Ông ta luôn bận rộn với công việc nên giao hết chuyện dạy dỗ con cái cho Diêu Hướng Vân, ông ta chưa từng đánh con trai mình bao giờ.
“Nhiễm Tranh, con đang nói linh tinh gì vậy! Con mau nhận lỗi với bố con, nói rằng con đồng ý kết hôn với Phương Đóa đi!” Mặc dù Diêu Hướng Vân cũng rất tức giận, nhưng đến cùng thì bà vẫn thương con trai mình.
“Mẹ, con sẽ không kết hôn với Phương Đóa, con và Phương Đóa không hợp nhau. Nếu cưỡng ép hai chúng con ở bên nhau thì cả hai đều sẽ không hạnh phúc, sau này chúng con có con thì lại càng là bi kịch! Bố mẹ cảm thấy bố mẹ là vì muốn tốt cho con, nhưng thật ra lại là đang đẩy con trai mình xuống vực thẳm!”
“Mày thì biết cái gì? Phương Đóa có điểm nào không tốt? Con bé có chỗ nào
“Cô ta tốt về mọi mặt? Nhưng con không thích, con không yêu cô ta! Chẳng lẽ điều này vẫn chưa đủ sao? Con không muốn sống cả đời với người phụ nữ mình không yêu!”
“Bốp…” Mục Như Thần lại cho anh một cái tát đau điếng.
“Mày im ngay cho tao! Thằng con bất hiếu này! Mày là cháu đích tôn của nhà họ Mục nên mày phải làm vật hy sinh! Cho dù mày không yêu Phương Đóa thì cũng phải kết hôn với con bé!”
Ban đầu khi nghe thấy mấy từ “cháu đích tôn”, Mục Nhiễm Tranh còn cảm thấy lồng ngực như có một tảng đá đè nặng, nhưng bây giờ thì không như vậy nữa.
“Đối với mọi người, công ty của gia tộc quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của những con cháu như chúng con sao? Không nhất thiết là để con tiếp nhận công ty của gia tộc thì công ty mới tốt hơn. Chẳng lẽ cũng bởi vì gia tộc mình có công ty mà tất cả chúng ta đều bị ràng buộc vào công ty này sao?”
Mục Nhiễm Tranh vô cùng lý trí, lý trí đến mức mọi người đều cảm thấy đây không phải là anh.
“Con tin rằng tổ tiên nhà ta thành lập công ty gia tộc này là vì muốn tất cả chúng ta có một cuộc sống tốt hơn, cái tốt này không nhất thiết là giàu có, mà là hạnh phúc hơn. Nhưng nếu tất cả chúng ta ở trong công ty gia tộc này mà chỉ càng đau buồn hơn, vậy thì sẽ trái với mong ước ban đầu!”
Sau khi nghe lời Mục Nhiễm Tranh nói, Mục Như Thần ôm ngực, suýt nữa thì ngất xỉu.
“Mày… thằng ranh này, mày muốn tao tức chết à? Ăn nói cũng rõ ràng mạch lạc đấy. Tao bắt mày phải kết hôn với Phương Đóa, chẳng có lý do gì cả. Rốt cuộc mày có kết hôn hay không?”