Chương 1364
“Cái gì mà ‘người nhà anh’? Vốn dĩ anh cũng không phải người của nhà họ Mục, chúng ta mới là người một nhà.”
Trong ánh mắt Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly vẫn đong đầy sự cưng chiều.
Cả hai lên xe và về nhà, bàn tay nắm chặt lấy nhau.
“Anh thực sự không để bụng những gì em nói sao? Em luôn nói giúp Hắc Thổ, thậm chí cũng chống lại anh.”
“Người phụ nữ của anh rất tài giỏi.” Ôn Khanh Mộ đưa tay lên sờ tóc Tô Lạc Ly, “Em nói rất có lý.”
Tô Lạc Ly mỉm cười với vẻ hiểu ý, xem ra Ôn Khanh Mộ càng ngày càng hiểu mình rồi.
“Em nghĩ tới con trai của chúng ta, nghĩ tới Tam Tam. Tam Tam cũng là con trai cả, anh lại có công ty lớn như vậy, sau này nhất định sẽ cần thằng bé kế thừa thành quả, không chừng lúc đó anh cũng muốn liên hôn cho nó. Chồng à, anh phải đồng ý với em, dù thế nào đi nữa thì cũng đừng liên hôn cho Tam Tam.”
Ôn Khanh Mộ híp mắt nhìn Tô Lạc Ly, “Anh đồng ý với em, cái gì anh cũng đồng ý với em hết.”
Trong mắt họ, công ty của gia đình không quan trọng bằng hạnh phúc của con trai.
Sau khi rời khỏi nhà họ Mục, Mục Nhiễm Tranh cứ lái xe vu vơ trên đường quốc lộ, nhưng anh lại không tìm thấy một nơi để đi.
Thực sự muốn cắt đứt quan hệ sao? Người nhà đúng là rất lạnh lùng và tàn nhẫn, nếu anh không hoàn thành cuộc liên hôn này thì thật sự không cần anh nữa ư?
Trong lòng Mục Nhiễm Tranh rất rối bời, lúc này điện thoại vang lên, khi anh vừa định đưa tay ra lấy thì…
Phòng cấp cứu của Bệnh viện Q.M.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đang lo lắng chờ đợi, Diêu
Mục Như Thần đứng dựa vào tường không nói một lời, sao ông ta có thể ngờ được rằng mình vừa mới cắt đứt quan hệ với con trai mà anh ta đã gặp tai nạn xe rồi?
Khi Mục Nhiễm Tranh đang nhận điện thoại thì bị một chiếc xe đột nhiên lao tới đâm phải, tốc độ xe lúc đó rất nhanh, tình huống xảy ra trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, bác sĩ đã hai lần đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, tuy bệnh viện này là của Ôn Khanh Mộ nhưng vẫn phải đi làm thủ tục cần thiết.
Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả cuối cùng, họ đang âm thầm cầu nguyện rằng Mục Nhiễm Tranh nhất định đừng xảy ra chuyện gì.
Đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt, mọi người đứng dậy và nhìn chằm chằm vào cửa.
Bác sĩ bước ra ngoài, người đầy máu, đầu thì đổ đầy mồ hôi.
“Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch.”
Mọi người đồng loạt nở nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mục Như Thần như trút được gánh nặng.
“Bác sĩ, khi nào chúng tôi mới có thể vào thăm bệnh nhân?”
“Hiện giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại nên tạm thời mọi người đừng quấy rầy, cứ giao cho y tá của chúng tôi chăm sóc cậu ấy đi.”
Vào lúc này Mục Như Thần lại nói một câu: “Chúng ta về thôi.”
Tô Lạc Ly quay người lại nhìn Mục Như Thần, cô cảm thấy không thể tin được.