Chương 1379
Không biết vì sao, dường như do trải qua nhiều chuyện nên Mục Nhiễm Tranh thật sự đã chín chắn hơn.
Phùng Khiêm ngồi dậy vỗ bả vai Mục Nhiễm Tranh, “Chúng ta kiếm được tiền rồi, cậu mau mua nhà đi, mua lại căn nhà trước kia ấy! Đừng sống ở căn phòng dưới mặt đất này nữa!”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn nơi ở chật hẹp của mình, vì ở dưới mặt đất nên hai mươi bốn giờ căn phòng đều tối om, đôi khi còn rò nước, vô cùng ẩm ướt, thỉnh thoảng sẽ có chuột ghé thăm, còn gián thì khỏi phải nói.
Ban đầu Mục Nhiễm Tranh cũng không quen chút nào, nhưng ở lâu cũng thành quen.
“Bây giờ bảo tôi rời khỏi chỗ này tôi thực sự có chút không nỡ đấy.”
“Cái chỗ tồi tàn này có gì mà không nỡ! Cậu lưu luyến chuột hay lưu luyến gián, hay lưu luyến nước thối nửa đêm nhỏ xuống?” Phùng Khiêm cười nói.
Mục Nhiễm Tranh cũng phì cười, “Đây là nơi đồng cam cộng khổ cùng tôi, nó giúp tôi vượt qua quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời.”
“Cậu thôi đi mau, cậu tưởng mình sắp trở thành tác giả à? Còn quãng thời gian tối tăm nhất nữa chứ? Văn vẻ quá đấy! Lập tức mua lại căn nhà trước kia đi!”
Mục Nhiễm Tranh vỗ đùi một cái thật mạnh, “Được!”
Tất nhiên là anh muốn mua lại căn nhà trước kia, căn nhà Táo đã sống cùng anh bao lâu nay, khi dọn nhà anh nhìn căn nhà của mình rồi nói với Táo, tương lai có một ngày anh nhất định sẽ dùng tiền của mình mua lại căn nhà này.
Mục Nhiễm Tranh dắt Táo đi đến biệt thự mình đã từng ở, gõ cửa hồi lâu nhưng không ai mở cửa.
Một người đi ngang qua nói cho anh biết, căn nhà này đã hơn nửa năm không có người ở.
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy
Bởi vì muốn mua lại căn nhà nên Mục Nhiễm Tranh cần phải liên lạc với chủ nhà, thế là anh đến trung tâm quản lý bất động sản hỏi thăm thử xem.
“Xin chào, cô có thể giúp tôi liên lạc với chủ nhà được không? Số điện thoại lúc trước của anh ta đã không gọi được nữa.” Mục Nhiễm Tranh vô cùng lịch sự.
Nhân viên bất động sản nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại của chủ nhà rồi đưa cho Mục Nhiễm Tranh.
Khi nhìn thấy số điện thoại này, Mục Nhiễm Tranh lập tức sửng sốt.
Đây là số điện thoại của Tô Lạc Ly.
Chẳng lẽ Tô Lạc Ly mua nhà của anh?
Điều này khiến Mục Nhiễm Tranh giật mình.
“Cảm ơn.” Lúc Mục Nhiễm Tranh đang định rời đi.
Nhân viên bất động sản lập tức gọi anh lại: “Anh là Mục Nhiễm Tranh đúng không? Chúng ta chụp chung một tấm được không?”
Nhân viên bất động sản là người mới, là một cô gái.
“Tất nhiên là được.”
Hai người chụp chung vô cùng suôn sẻ, cô gái tỏ ra ngượng ngùng.
“Tôi xem phim của anh rồi, hay lắm, tôi và bạn thân tôi khóc như mưa trong rạp chiếu phim! Anh nhất định phải cố lên nhé!”
“Tất nhiên rồi.” Mục Nhiễm Tranh cười thản nhiên rồi rời khỏi đây, sau đó đi thẳng tới hoa viên Crystal.
Từ khi anh rời khỏi hoa viên Crystal cho đến lần này quay lại đã qua hơn nửa năm.