Chương 1392
Lê Thấm Thấm lập tức lúng túng, cô làm gì có ai theo đuổi đâu. Lúc mới đến Anh, đúng là có nhiều người có ý với cô nhưng toàn là công tử bột, ăn chơi trác táng nên cô không thích, sau đó thì cô bắt đầu tập trung học hành, cũng tránh xa những người đó.
“Không cần! Từ mắt chọn phụ nữ của anh là biết mắt nhìn của anh rất kém, để anh chọn giúp, em không yên tâm.”
Lê Thấm Thấm bắt chéo chân, nghịch tóc mình.
“Sao em biết mắt chọn phụ nữ của anh kém?”
“Đương nhiên là em biết rồi, anh nhìn người anh thích đi, chẳng phải là dáng người hơi đẹp chút thôi à? Mặt thì cũng tầm tầm em thôi, hơn nữa còn hiền như khúc gỗ, cái gì mà nhân tài cơ chứ, chẳng có chút tình thú gì hết, đầu gỗ!”
Lê Thấm Thấm mắng Phương Đoá một trận, cô cứ tưởng Mục Nhiễm Tranh đã kết hôn với Phương Đoá rồi, dù gì lúc cô ra nước ngoài thì hai người cũng sắp kết hôn rồi.
Nhưng nói được một nửa, bỗng nhiên cô bịt miệng lại.
“Em nói vợ anh vậy không hay lắm đúng không? Vậy em rút lại những lời đã nói.”
Bây giờ Mục Nhiễm Tranh mới biết, hẳn là sao khi Lê Thấm Thấm ra nước ngoài thì không quan tâm tin tức trong nước nữa, nếu không sao cô lại không biết mình không hề kết hôn với Phương Đoá?
Nhưng thông qua chuyện Lê Thấm Thấm lại tìm người giả làm bạn trai, Mục Nhiễm Tranh cũng đoán được rằng chắc chắn cô gái này có ý với mình!
Điều này làm Mục Nhiễm Tranh mừng thầm không thôi.
Anh quyết định trêu Lê Thấm Thấm.
“Mắt nhìn
Lê Thấm Thấm nghe Mục Nhiễm Tranh nói vậy, đoán chắc rằng cuộc hôn nhân giữa Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá không được hạnh phúc, cô vỗ đùi thật mạnh.
“Em nói mà, cô ấy ngu ngốc thật, ai thèm loại phụ nữ như vậy, cưới về nhà làm gì, không có chút tình thú nào hết, chắc sẽ làm anh chán chết nhỉ?”
Mục Nhiễm Tranh lẳng lặng nghe, vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
“Cô ta không những ngu ngốc, anh không thấy cô ta còn có vấn đề hả?” Lê Thấm Thấm chỉ vào đầu mình, “Chỗ này có vấn đề.”
“Đúng là có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn.”
“Em nói trúng rồi đúng không? Anh nói anh đi, sao lại thích một cô gái như vậy?”
“Đúng rồi, em nói xem sao anh lại thích một cô gái như vậy nhỉ?”
Mục Nhiễm Tranh thích thú nhìn Lê Thấm Thấm chằm chằm.
Lê Thấm Thấm sờ mặt mình: “Vậy anh nói xem em đẹp hay cô ấy đẹp?”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu quan sát Lê Thấm Thấm thật kỹ.
Dường như Lê Thấm Thấm cũng nghiêm túc cực kỳ, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào Mục Nhiễm Tranh.
“Giống nhau.”
“Giống nhau? Sao lại giống nhau được? Mắt anh có vấn đề hả?”
Mục Nhiễm Tranh cười khẽ: “Giống nhau thật mà.”