Chương 1395
Mục Nhiễm Tranh tươi cười chỉnh lại tóc của Lê Thấm Thấm: “Xem em kìa, chưa chải đầu luôn đúng không? Quầng thâm rõ quá chừng, đêm qua không ngủ ngon à?”
“Nhớ anh tới mức không ngủ được! Nên mới sáng sớm em đã chạy đến rồi!”
Mới sáng sớm đã được nghe những lời âu yếm ngọt ngào nên tâm trạng Mục Nhiễm Tranh rất tốt.
“Được rồi, sửa soạn nhanh nào, anh đi nấu bữa sáng.”
“Đừng, ôm thêm chút nữa đi.” Lê Thấm Thấm chui vào lòng ngực Mục Nhiễm Tranh không chịu buông tay.
Đây là lần đầu tiên cô yêu, lần đầu tiên cảm nhận được vòng tay ấm áp rộng lớn, lần đầu tiên cảm thấy có chỗ để tựa vào.
Ôm thêm một lúc, Mục Nhiễm Tranh vỗ đầu Lê Thấm Thấm.
“Không phải hôm nay em có tiết à? Anh cũng phải đi học đó.”
Lúc này Lê Thấm Thấm mới thả tay ra, ngoan ngoãn đi sửa soạn.
Mục Nhiễm Tranh đã nấu bữa sáng xong, hai người ngồi vào bàn.
“Tối qua em vào Weibo anh, rốt cuộc nửa năm nay anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Nụ cười Mục Nhiễm Tranh chợt cứng đờ.
“Không có gì, chỉ là vài chuyện lung tung thôi.”
Mục Nhiễm Tranh cười khẽ trả lời bâng quơ.
“Vậy vết sẹo trên mặt anh là sao?” Lê Thấm Thấm hỏi tiếp.
Động tác nhai của Mục Nhiễm Tranh hơi khựng lại: “Lúc đóng phim bất cẩn bị thương.”
“Đoàn phim này cũng ẩu thật đấy? Không bảo họ bồi thường được à? Anh là diễn viên mà, kiếm cơm nhờ vẻ bề ngoài!” Lê Thấm Thấm lòng đầy phẫn nộ.
“Anh là diễn viên, không kiếm cơm nhờ vẻ bề ngoài mà nhờ vào kỹ năng diễn xuất.”
Đây là đạo lý mà nửa
“Cũng đúng!” Lê Thấm Thấm cười híp mắt, vươn tay sờ vào vết sẹo rất nông của Mục Nhiễm Tranh, “Vậy càng đẹp trai hơn! Trông nam tính cực kỳ!”
Hai người nhìn nhau cười ha ha.
Sau khi ăn sáng xong, Mục Nhiễm Tranh đưa Lê Thấm Thấm về trường, tiện thể anh cũng phải lên lớp.
Chiều nay Lê Thấm Thấm không có tiết nên lại chạy sang chỗ Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh đi học về thì thấy cô đang ngồi xổm trước cửa tươi cười rạng rỡ với anh.
Lê Thấm Thấm ở nhà trọ của Mục Nhiễm Tranh suốt buổi trưa, ăn nhờ uống nhờ, thời gian hai người ở bên nhau lúc nào cũng ngắn ngủi.
Tối đến Mục Nhiễm Tranh ngồi trên sofa xem tivi, Lê Thấm Thấm nằm trên đùi Mục Nhiễm Tranh bấm điện thoại, thỉnh thoảng hai người sẽ nói với nhau vài câu, khung cảnh êm dịu đẹp đẽ.
Mục Nhiễm Tranh nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ rồi, anh ho khan: “Thấm Thấm, em định chừng nào về trường? Đã chín giờ rồi.”
Lê Thấm Thấm cầm điện thoại đảo mắt một vòng, sau đó ngáp một cái.
“Em mệt, không muốn nhúc nhích.” Lê Thấm Thấm vờ ra vẻ lười biếng.
“Bây giờ anh đưa em về.” Mục Nhiễm Tranh không hiểu tình hình, nhéo mặt cô.
Lê Thấm Thấm muốn sụp đổ, anh chàng này có hiểu tình thú không vậy?