“Vậy sau này cô còn dám quên tôi không, hử?”
Tô Lạc Ly lắc đầu: “Sau này mỗi ngày tôi đều gửi tin nhắn wechat cho anh, gọi điện cho anh, luôn nhớ anh, được chưa?”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới lộ rã nụ cười hài lòng.
Anh bóp khuôn mặt của Tô Lạc Ly.
“Sau này, chỉ được ăn đêm, chơi game, ngắm cảnh đêm.
với một mình tôi, bằng không sẽ là phản bội, hiểu chưa?”
Tô Lạc Ly không hề nghĩ nhiều, cho rằng anh đang nói tới Mục Nhiễm Tranh.
Cô gật đầu.
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới tha cho cô.
Nằm trên giường, Tô Lạc Ly mệt đến mức không chớp nổi mắt.
Tên Ôn Khanh Mộ này lại nhìn như không có chuyện gì!
Rõ ràng anh mới là người ra sức, sao cô lại mệt đến mức.
chết đi sống lại chứ?
Thật không công bằng!
Ôn Khanh Mộ tranh thủ lúc Tô Lạc Ly nghỉ ngơi, cầm điện thoại của cô lên, cài một con chip vào máy, khởi động chương trình.
Đây là một hệ thống theo dõi.
Làm xong tất cả, anh cất điện thoại của Tô Lạc Ly về chỗ cũ.
Bỗng, điện thoại của anh reo lên.
Điện thoại của anh đặt ở đầu giường, máy vừa reo, Tô Lạc Ly liên giật mình.
Tô Lạc Ly mở mắt nhìn điện thoại của Ôn Khanh Mộ.
Người gọi đến: Tiêu Mạch Nhiên!
Trái tim của cô bỗng giống như bị thứ gì đó đâm vào, đúng vậy, Tiêu Mạch Nhiên cũng ở thành phố S, vì thế, Ôn Khanh Mộ đến căn bản không phải là vì cô, mà là vì Tiêu Mạch Nhiên?
Là như vậy sao?
Ôn Khanh Mộ thấy điện thoại reo, đi tới, cầm điện thoại lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, liền tắt máy.
“Đứng núi nọ, nhìn núi kia” Tô Lạc Ly lẩm bẩm một câu.
“Gô nói gì cơ?” Ôn Khanh Mộ không nghe rõ Tô Lạc Ly nói gì.
“Không nói gì cả!” Tô Lạc Ly xoay người, quay sang bên còn lại, trong lòng rất chua xót.
Cô cho rằng cô sẽ không để ý, nhưng sự thật chứng minh, trong lòng cô rất không thoải mái, cô để ý!
Nghĩ xem thân phân cao cao tại thượng như Ôn Khanh Mộ, sao bên cạnh có thể chỉ có một người phụ nữ chứ?
Mà người vợ chính thức như cô, nói cho cùng đến cửa nhà cũng chưa từng vào.
Ôn Khanh Mộ cũng không nói gì, trực tiếp đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Tô Lạc Ly phát hiện Ôn Khanh Mộ đang mặc quần áo, liền ngồi dậy.
“Anh phải đi sao?”
Ôn Khanh Mộ nhếch môi cười với cô.
“Sao thế, không nỡ xa tôi à?”
“Ai không nỡ xa anh chứ, chỉ ước sao anh cút nhanh một chút!”
Ôn Khanh Mộ mặc quần áo xong, ngồi xuống đầu giường, nhấc cằm Tô Lạc Ly lên, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm cô.
“Thừa nhận, tôi sẽ không đi nữa”
“Đi đi đi, đi mau đi!” Tôi Lạc Ly hất tay Ôn Khanh Mộ ra.
Ôn Khanh Mộ khế cười.
“Vậy tôi đi đây”
Anh đứng dậy, rồi lại cúi người xuống, nhấc cằm Tô Lạc Ly lên, hôn một cái đầy yêu thương, sau đó rời đi.
Trong lòng Tô Lạc Ly, lại một mảnh lạnh lẽo.
Cô là gì chứ?
Khả năng cao là người đàn ông này thấy Tiêu Mạch Nhiên gọi tới, vì thế đi tìm Tiêu Mạch Nhiên rồi?
Trừ việc muốn ngủ với cô, chắc là anh cũng chả có tình cảm gì với cô?
Tô Lạc Ly ôm đầu gối của mình, hồi lâu cũng không muốn đi ngủ.
Ôn Khanh Mộ vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng tới sân bay.
Trên thực tế, mấy ngày nay anh rất bận, lúc đầu Doãn Cẩn không định cho anh tới, cũng là vì nghĩ tới mấy ngày nay thật sự có rất nhiều việc cần làm.
Nhưng anh quá nhớ Tô Lạc Ly, chuyện gì cũng không làm được, chuyến đi này không đi không được.
Ngay khi anh xuống sân bay, Doãn Cẩn lại gọi điện một lần nữa.
Trò chơi mới tung ra thị trường của công ty có lỗ hổng, muốn anh quay về nhanh chóng xử lý.
Lỗ hổng – nếu thứ này không sửa chữa kịp thời, tổn thất sẽ cực kì nghiêm