Chương 1429
Nhưng thấy Điềm Điềm nhỏ nhắn mềm mại, mọi buồn phiền của cô tan biến hết.
Lý Như Kiều cũng thấy được Tô Lạc Ly thật sự thích con gái, mỗi lần ra ngoài mua sắm, các loại quần áo, búp bê Barbie đều chất đống trong nhà, nhưng đồ mua cho Tam Tam và Tiểu Thất đã ít lại càng thêm ít.
Phần lớn quần áo và đồ chơi của Điềm Điềm đều do Tô Lạc Ly mua.
“Chị Lạc Ly, hai người sinh thêm một đứa đi.” Lý Như Kiều đề nghị, mặc dù theo vai vế thì Tô Lạc Ly vẫn phải gọi Lý Như Kiều là chị dâu, nhưng Lý Như Kiều không đổi được xưng hô này.
Tô Lạc Ly thở dài: “Người ta không đồng ý, một mình chị thì sinh thế nào được?”
“Giờ vẫn không đồng ý sao?”
“Đúng vậy, lúc đó sinh Tam Tam chắc là đã khiến anh ấy sợ đến nỗi bị ám ảnh tâm lý rồi, đời này chắc cũng không vượt qua ám ảnh đó được. Có lúc chị cũng nghĩ, nói không chừng thời gian lâu rồi thì anh ấy sẽ đồng ý, nhưng anh ấy vẫn không đồng ý, chị cũng bỏ cuộc.”
“Hai người có hai con trai, sinh thêm một cô con gái nữa là hoàn hảo rồi. Em với đại ca còn định sinh thêm một cậu con trai cơ, một trai một gái, một đôi một đời tốt biết bao.”
“Đúng là rất tốt, chỉ tiếc là… Haiz, dù sao thì cháu gái với con gái cũng không khác nhau nhiều, đều thương như nhau.”
Lý Như Kiều chỉ cười mà không nói thêm nữa, có lúc cô ấy cũng hiểu, mặc dù Ôn Khanh Mộ chiều Tô Lạc Ly hết mực, nhưng có vài chuyện anh kiên quyết không nhượng bộ.
Mấy hôm nay Lê Thấm Thấm ở hoa viên Crystal, vì Mục Nhiễm Tranh vẫn luôn ở đây cho nên cô ấy hoàn toàn không bước ra khỏi cửa. Trước đây cô
Nhưng vì Mục Nhiễm Tranh có một số công việc bắt buộc phải đi nên cũng chỉ còn lại một mình cô ấy.
Một mình ở trong phòng thật sự rất chán, cô ấy quyết định ra ngoài đi dạo, vừa đến phòng khách thì thấy Tô Lạc Ly cùng với hai con trai đang ăn trái cây.
“Để chị gái xinh đẹp làm vợ con!” Tam Tam vừa ăn thanh long, vừa chỉ Lê Thấm Thấm rồi nói.
Tô Lạc Ly nhìn theo hướng ngón tay thì thấy Lê Thấm Thấm.
Gần đây Tam Tam thích có vợ, tin tình báo mới nhất mà Tô Lạc Ly nhận được đó là, cậu bé đã hỏi hết một lượt các cô gái trẻ xinh đẹp trong nhà, thật sự là tìm vợ khắp nơi.
“Tam Tam, ăn trái cây của con đi, không được nói đến chữ ‘vợ’ nữa!” Tô Lạc Ly hiếm khi trở nên nghiêm khắc.
Tam Tam tiếp tục ăn rồi cười tít mắt với Lê Thấm Thấm.
“Đến đây ngồi đi!” Tô Lạc Ly gọi.
Lê Thấm Thấm cũng không tránh được nên chỉ đành đi tới ngồi xuống sofa, Tô Lạc Ly đưa cho cô ấy đĩa trái cây nhỏ.
Hai người vẫn rất gượng gạo trong cảnh tượng thế này, Lê Thấm Thấm lơ đễnh ăn trái cây.
“Chuyện trước đây đã qua rồi, chúng ta không nhắc đến nữa, cô cũng đừng để trong lòng.” Tô Lạc Ly vừa đút trái cây cho Tiểu Thất vừa nói.
Cô có thể thấy Lê Thấm Thấm luôn tránh né mình.
“Trước đây là tôi không hiểu chuyện.” Lê Thấm Thấm cũng gỡ bỏ sự phòng bị của mình.
“Lúc trẻ mỗi người đều sẽ làm sai một vài chuyện, trưởng thành hiểu chuyện là tốt rồi.”
“Ừm.”