Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1419


trước sau

Chương 1419

Đương nhiên Lê Thấm Thấm biết ‘anh’ trong miệng Tam Tam là đang chỉ Mục Nhiễm Tranh, trong lòng cô ta không khỏi căng thẳng.

Tô Lạc Ly sờ đầu Tam Tam, “Anh của con rất bận, làm gì có thời gian đến nhà chúng ta chứ.”

“Nói dối! Anh ấy có thời gian đi tán gái mà không có thời gian đến chơi với con sao?” Lời nói của Tam Tam khiến người khác giật mình.

Lê Thấm Thấm càng đỏ mặt hơn.

“Thằng bé này, nói linh tinh gì thế? Ai nói với con như vậy hả?” Tô Lạc Ly cũng rất kinh ngạc khi thấy con trai nói ra hai từ ‘tán gái’.

“Bố con nói, he he.”

“Sau này không được nói nữa!”

Sau đó, Lê Thấm Thấm và Tô Lạc Ly không có bất kỳ giao lưu nào, cho đến khi đến hoa viên Crystal, Tô Lạc Ly mời bác sĩ gia đình đến khám chân cho Lê Thấm Thấm, đồng thời gọi điện cho Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh tức tốc chạy tới, vừa bước vào phòng khách, Tam Tam đang chơi trong phòng khách vội vàng lao tới.

“Anh! Anh cùng em chơi xe biến hình đi!”

“Tam Tam, lát nữa anh sẽ chơi với em, mẹ em đâu rồi?”

Tô Lạc Ly vừa hay từ trên lầu đi xuống, “Mau lên lầu xem đi, từ nhà vượt ngục ra.”

Mục Nhiễm Tranh phóng lên lầu và đi thẳng đến căn phòng Tô Lạc Ly chỉ, bác sĩ đã băng bó chân cho Lê Thấm Thấm rồi, còn Lê Thấm Thấm thì đang ngồi trên giường kêu rít lên, cố chịu đựng cơn đau.

“Thấm Thấm!”

Lê Thấm Thấm vừa ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Mục Nhiễm Tranh phơi nắng đen sì, có chút không nhận ra. Vốn dĩ rất vui mừng, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, cô ta không nhịn được bắt đầu khóc.

“Khóc cái gì?” Mục Nhiễm Tranh vội vàng bước tới, ôm lấy Lê Thấm Thấm.

Thấm Thấm càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa đấm vào ngực Mục Nhiễm Tranh.

“Anh đã chạy đi đâu thế, sao em không liên lạc được với anh! Em còn tưởng rằng anh không cần em nữa cơ…” Lê Thấm Thấm ngẩng mặt lên trời khóc lớn, vô cùng tủi thân.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lê Thấm Thấm khóc đau lòng như vậy, Mục Nhiễm Tranh lau nước mắt cho cô ta rồi an ủi: “Anh nhận một bộ phim nên đã vào trong quân đội để trải nghiệm cuộc sống, quân đội rất nghiêm khắc, đã thu điện thoại rồi. Lần cuối cùng khi chúng ta gọi điện anh vốn định nói với em, nhưng em lại tắt máy mất rồi, anh cũng không biết sẽ nghiêm khắc như vậy nên cũng không nói trước cho em.”

Lê Thấm Thấm chớp đôi mắt ngập nước nhìn Mục Nhiễm Tranh.

Nếu sự việc là như vậy thì chẳng phải mấy ngày nay cô ta đã suy nghĩ lung tung vô ích rồi sao, bản thân mình tự tìm phiền phức mà!

Thật ngu ngốc mà!

“Oa…” Lê Thấm Thấm lại bật khóc.

“Sao lại khóc nữa rồi?” Mục Nhiễm Tranh vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lê Thấm Thấm.

“Anh có biết mấy ngày nay em sống như thế nào không? Em tưởng anh không cần em nữa nên em đã quay về. Em còn ngu ngốc tìm một đàn chị khóa trên rồi ngọt ngào nói rằng nếu anh thật sự là một tên tra nam thì sẽ không nể tình gì nữa, nói chuyện này ra để mọi người đều biết anh là một tên tra nam…”

Lê Thấm Thấm vừa nói vừa nghĩ mình quá ngu ngốc!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện