Chương 1426
“Anh để em nói với thằng bé.” Tô Lạc Ly kéo Tam Tam lại, “Tam Tam, chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Con lớn rồi, phải tự đi ngủ, không thể bám lấy mẹ nữa. Con xem em trai còn nhỏ hơn con nhưng em trai tự ngủ đấy.”
Tam Tam chỉ vào Ôn Khanh Mộ, nói: “Vậy bố lớn hơn con nhiều, sao bố vẫn còn ngủ với mẹ? Sao bố không tự ngủ?”
“Chuyện này…” Tô Lạc Ly bối rối với câu hỏi này.
Cô nhìn Ôn Khanh Mộ như đang cầu cứu.
“Mẹ là vợ bố, tất nhiên phải ngủ với bố rồi!”
“Mẹ…” Tam Tam xoay mông chuẩn bị trèo đến bên cạnh Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ kéo cái chân ngắn của cậu bé lại.
Tô Lạc Ly cũng không muốn con trai mình tủi thân, cô bế Tam Tam lên khiến Ôn Khanh Mộ cũng hết cách.
“Mẹ, vậy mẹ làm vợ con nhé? Sau này mẹ ngủ với con.”
Tô Lạc Ly nghe thế thì bỗng chốc sụp đổ, con trai, sao con có thể nói thế này trước mặt bố con chứ? Con chán sống rồi sao?
“Nhé mẹ?” Tam Tam ôm mặt Tô Lạc Ly.
“Nhóc con!” Ôn Khanh Mộ thô bạo giật lấy Tam Tam từ trong lòng Tô Lạc Ly rồi dứt khoát thả cậu bé xuống giường: “Đây là vợ bố! Muốn có vợ ngủ với con thì con tự đi mà tìm!”
“Anh nghiêm túc với một đứa trẻ thế? Thằng bé cũng chưa hiểu gì mà.” Tô Lạc Ly trách.
“Về phòng ngay cho bố, cẩn thận bố đánh con đấy!” Ôn Khanh Mộ chỉ
Tam Tam vẫn hơi sợ Ôn Khanh Mộ, nhưng cậu bé cũng không nhúc nhích gì mà đứng ỳ trong phòng không đi.
“Bố đếm đến ba, con mà không đi là bố đánh thật đấy!” Ôn Khanh Mộ lại ra lệnh đuổi khách.
Tam Tam ngẩng đầu gào khóc.
Tô Lạc Ly thấy thế thì vội bế Tam Tam lại: “Thằng bé vẫn là trẻ con, anh làm gì mà dữ thế? Được rồi được rồi, không khóc nữa. Tam Tam, con có phải con trai không, chẳng phải trước đây đã nói là con trai không khóc sao.”
“Thằng bé giả vờ! Một giọt nước mắt cũng chẳng có!” Ôn Khanh Mộ lập tức vạch trần con trai.
Tam Tam vừa nghe thấy thế thì tiếng khóc càng lớn hơn, nhưng vẫn không có nước mắt chảy ra.
“Ngày mai mẹ ngủ với con được không nào?”
Tam Tam khịt mũi vài cái: “Vậy mẹ phải ngủ với con hai ngày.”
“Con còn biết ra điều kiện!” Ôn Khanh Mộ lập tức đưa ra kháng nghị.
“Ngủ với con hai ngày là được rồi đúng không? Giờ về phòng ngủ đi nhé, em trai đã ngủ rồi, không được làm ồn đánh thức em, ngoan.”
“Mẹ đi với con.” Tam Tam tủi thân chun mũi.
Tô Lạc Ly bất lực, một lớn một nhỏ này có thể giày vò cô chết mất, cô cũng lo Tam Tam về phòng sẽ đánh thức Tiểu Thất thì lại thành một lớn hai nhỏ rồi, thế càng khó giải quyết hơn.
“Em đưa thằng bé về phòng.”
Tô Lạc Ly khoác áo rồi bế Tam Tam quay lại phòng cho trẻ.