Chương 1443
Nghe thấy câu này, Ôn Khanh Mộ lập tức xụ mặt, đã hơn một tháng rồi mà vẫn chưa biết bao giờ được về!
“Ông xã đừng không vui mà, em sẽ cố gắng về sớm, anh ngoan ngoãn ở nhà trông con nhé.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Ôn Khanh Mộ không muốn ngày nào Tô Lạc Ly cũng quá mệt mỏi, cho dù gọi video cũng luôn lưu luyến cúp máy sớm.
Ở phim trường.
Đúng là bộ phim “Hành Động Đột Kích” quay không được thuận lợi lắm, cũng không thể nói là không thuận lợi, chỉ có thể nói là độ khó quá lớn, đạo diễn là một người cầu toàn, yêu cầu cao, cảnh quay nào cũng phải chân thực.
Điều này khiến các diễn viên rất vất vả, mà tiến độ quay cũng bị trì hoãn nhiều lần.
“Được! Tốt lắm!” Đạo diễn hô lên.
Các diễn viên thở phào nhẹ nhõm, phim trường lúc này bụi đất tung bay, nhưng mấy ngày nay Tô Lạc Ly và mọi người đều đã quen.
Mọi người uể oải bò ra khỏi mô đất.
Tô Lạc Ly hắt hơi hai lần liên tiếp, nhân viên công tác lập tức đưa giấy cho cô, mí mắt cô cũng bắt đầu giật giật.
“Mọi người lại đây đi!” Đạo diễn gọi.
Mọi người đều nghĩ chắc đạo diễn có yêu cầu nào mới muốn nói nên mới tập trung mọi người lại.
“Mấy ngày nay mọi người đều vất vả cho nên hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm. Mấy hôm trước phải quay đêm, mọi người cũng mệt rồi, ngày mai mọi người có thể ngủ thêm một chút, chúng ta nghỉ ngơi nửa ngày, mọi người nghỉ ngơi đi!”
“Wow…”
Ai nấy đều vui vẻ hò reo.
Kể từ khi vào đoàn phim đến giờ họ chưa được nghỉ ngày nào, đây là lần đầu tiên! Không ngờ lại được nghỉ!
Mục Nhiễm Tranh cũng rất hào hứng, vì vào đoàn phim rất bận lại mệt mỏi, mà anh lại yêu xa nên từ khi vào đoàn phim anh hầu như không liên lạc với Lê Thấm Thấm mấy, xem ra tối nay có thể trò chuyện với cô rồi.
Sau khi xong việc mọi người cùng về khách sạn, Mục Nhiễm Tranh đi cùng Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly dụi mắt.
Mục Nhiễm Tranh nhìn cô; “Bụi bay vào mắt à? Có cần tôi xem giúp cô không?”
“Không phải, mí mắt tôi cứ giật suốt.” Tô Lạc Ly cắn môi nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Anh nói xem, tiến độ chậm như vậy sao đạo diễn lại cho chúng ta nghỉ?”
“Haiz… Đạo diễn cũng khá có nhân tính, thấy chúng ta thật sự quá vất vả nên cho nghỉ nửa ngày, được nghỉ mà còn không thích à?” Mục Nhiễm Tranh rất thích được nghỉ.
“Làm việc với đạo diễn hơn một tháng rồi, anh cảm thấy ông ấy là người có nhân tính à?”
“Cũng đúng, đạo diễn là người cực kỳ vô nhân đạo, không giống người sẽ hiểu cho chúng ta, vậy cô nói xem tại sao chúng ta lại được nghỉ?”
“Tôi có một dự cảm không lành.”
Tô Lạc Ly đã đoán được có nguy cơ.