Chương 1463
Chung Vũ Lăng đưa cho Tô Lạc Ly xem một tờ giấy siêu âm khác.
Tô Lạc Ly đã từng xem mấy hình ảnh đen xì này khá nhiều lần rồi: “Cảm ơn, nhưng mà sao tôi cứ thấy hơi khác khác thế?”
Có vẻ như Chung Vũ Lăng cũng đoán được cô định nói gì, bà ta hỏi: “Mợ nói thử xem khác ở đâu?”
“Tôi nhớ là lúc mang thai Tam Tam, lần đầu tiên tôi siêu âm đã thấy hình thằng bé như quả cà chua nhỏ vậy, dài, dẹt, sao lần này…” Tô Lạc Ly tự bật cười vì suy nghĩ của mình: “Nhìn như tử cung tôi bị thủng một lỗ ấy.”
“Vậy nên, có khả năng cao là mợ đã đạt được mong muốn của mình rồi, lần này mợ chịu khổ cũng không phí công đâu.” Chung Vũ Lăng mỉm cười rồi nháy mắt với Tô Lạc Ly.
“Hả?” Tô Lạc Ly vui mừng nhìn Chung Vũ Lăng: “Chẳng lẽ là…”
Chung Vũ Lăng khẽ gật đầu: “Tám, chín phần mười.”
“Hai người thì thầm cái gì thế?” Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, hỏi với vẻ không được vui lắm.
“Về nhà em nói cho anh sau.” Tô Lạc Ly vui vẻ nói với Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ quay về phía Chung Vũ Lăng: “Cho tôi hỏi, bây giờ chúng tôi có thể làm chuyện vợ chồng rồi đúng không?”
Lúc nghe câu hỏi này của anh, mặt Tô Lạc Ly đỏ bừng lên, sao anh lại có thể hỏi thẳng câu này như vậy chứ?
Anh không thấy xấu hổ, nhưng cô thì có.
Tô Lạc Ly liên tục nháy mắt ra hiệu với Ôn Khanh Mộ, nhưng anh lại giả vờ như không thấy gì cả.
Vẻ mặt Chung Vũ Lăng cũng có vẻ hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên có
“Sếp Ôn, bây giờ tình hình của mợ chủ rất ổn định, có thể làm chuyện đó rồi, nhưng mà phải chú ý hơn, đừng làm quá nhiều.” Chung Vũ Lăng nhắc nhở.
Ôn Khanh Mộ vui vẻ nhướn mày lên, chỉ cần vậy thôi là được rồi.
Tô Lạc Ly vội vàng đứng dậy, mặc lại đồ rồi đi ra khỏi phòng siêu âm.
“Em đi chậm thôi! Em không biết là mình đang mang thai à? Đi nhanh như vậy cẩn thận ngã đấy.” Ôn Khanh Mộ vội vàng đuổi theo.
Tô Lạc Ly không hề có ý định dừng lại, cô vẫn đi vèo vèo về phía trước.
“Em có nghe anh nói không vậy!” Ôn Khanh Mộ sải bước, đuổi theo Tô Lạc Ly.
“Em không muốn nói chuyện với anh! Anh phiền quá!”
“Anh làm gì mà em giận rồi? Lần trước em mang thai, em có nóng tính thế này đâu?” Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng vỗ vào gáy của Tô Lạc Ly.
“Sao anh lại nói chuyện thẳng thắn như thế chứ! Anh có biết là anh làm thế là em ngại lắm không hả?”
Ôn Khanh Mộ nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Lạc Ly thì bật cười: “Em ngại rồi à? Em có phải là con gái nữa đâu, làm gì mà phải sợ thế chứ?”
“Cút đi!” Tô Lạc Ly đẩy Ôn Khanh Mộ ra, đi thẳng về phía trước.
Ôn Khanh Mộ đi đến, ôm eo cô rồi hai người cùng về nhà.
Love Valley.
Bầu không khí trong phòng đỏ rất hài hòa, nhìn qua thì có vẻ như không khác gì bình thường, điều khác biệt duy nhất đó là nơi này đã được trang hoàng lại, nhìn có vẻ ấm áp và tự nhiên hơn trước.