Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng đang trong độ tuổi tràn đầy sức sống, sau khi sinh Điềm Điềm ra, Lý Như Kiều vẫn luôn bận việc trông con, mãi đến mấy ngày gần đây mới tách nhau ra để ngủ riêng, Giản Ngọc phải tranh thủ thời gian…
Hai người đang thân thiết với nhau trên giường thì bỗng nghe thấy một tiếng “Rầm” vang lên, Ôn Khanh Mộ cứ thế đạp cửa xông vào.
Lý Như Kiều hoảng sợ đến mức hét toáng lên, vội vàng kéo chăn lên che người mình lại, Giản Ngọc thì nổi giận quát lớn: “Ai vậy?”
Nhưng trong nhà này làm gì có người nào dám công khai xông vào phòng của Giản Ngọc, trừ cậu nhóc ngốc nghếch kia thì cũng chỉ có mỗi ông bố ngu ngốc của cậu nhóc đó thôi.
Ôn Khanh Mộ bật đèn lên: “Ly Ly đâu rồi?”
“Cậu tìm vợ mình ở phòng tôi làm gì!” Sau khi chuyện tốt của mình bị phá bĩnh thì Giản Ngọc cũng chẳng thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa.
Lý Như Kiều còn chưa hoàn hồn lại thì đã phải kéo chăn lên che kín người lại, chuyện này xấu hổ quá.
“Ly Ly có sang đây không?” Ôn Khanh Mộ đi dạo một vòng trong phòng nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
“Nửa đêm nửa hôm mà cậu lại sang phòng tôi để tìm vợ? Cậu bị điên à?”
“Em hỏi anh, có thấy Ly Ly đâu không?” Ôn Khanh Mộ trợn mắt lên, nhìn về phía Lý Như Kiều, cô ta bọc kín người lại, thậm chí cả người còn hơi run run.
Ôn Khanh Mộ đi thẳng đến chỗ Lý Như Kiều, Giản Ngọc lập tức đưa tay ra, chắn trước mặt Lý Như Kiều: “Cậu đừng có mà quá đáng!”
“Không thấy Ly Ly đâu rồi.”
“Không thấy đâu là sao?”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, đi thẳng ra khỏi phòng, nếu ở đây cũng không có thì cũng có nghĩa là cô biến mất
Nhưng chuyện này rất kỳ quặc, hoa viên Crystal được bảo vệ rất nghiêm ngặt, làm gì có ai có thể đưa một người còn sống ra khỏi đây chứ.
Làm gì có chuyện đó!
Giản Ngọc không dám chậm trễ, anh ta lập tức mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng ngủ, gặp Ôn Khanh Mộ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành lại không thấy người đâu?”
Ôn Khanh Mộ nói lại mọi chuyện cho Giản Ngọc nghe.
“Chỗ chúng ta có nhiều người canh gác như vậy, dù có tránh được ánh mắt của các vệ sĩ thì cũng không thể đưa Lạc Ly ra ngoài được.”
Sau khi Tô Lạc Ly mang thai, Ôn Khanh Mộ còn không cho phép cô đi ra ngoài, dù sao thì ở nhà cũng là nơi an toàn nhất, nhưng nào ngờ là chỉ ở nhà thôi mà cũng có chuyện được.
“Cậu đừng sốt ruột quá, biết đâu Lạc Ly có việc gấp cần ra ngoài, hoặc là cô ấy đùa với cậu thì sao?” Giản Ngọc vội vàng an ủi Ôn Khanh Mộ, sợ rằng anh sẽ phá nhà mất.
“Có việc gấp cần ra ngoài thì cũng phải nói cho người giúp việc một câu, đùa với em? Em đã lật ngược cả cái nhà này lên một lượt rồi, dù cô ấy có trốn ở đâu thì cũng sẽ nghe được thôi, sao cô ấy lại không chịu ra chứ?” Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, không nghĩ ra nổi là Tô Lạc Ly có thể trốn đâu được.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, không hề có manh mối gì nên cả hai người đều cảm thấy rất khó giải quyết.
“Video giám sát! Đúng rồi, video giám sát! May kiểm tra lại tất cả các màn hình giám sát cho tôi!”