Chương 1469
“Sao cậu biết được?”
Tô Kiêm Mặc chỉ lên tường, nhưng Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc chỉ quay ra nhìn nhau, bởi vì trên bức tường đó không có gì cả, chỉ có mỗi một bức tranh mà thôi.
“Đó là loại chữ tàng hình chuyên dụng của ma cà rồng, em quên mất là hai anh không nhìn thấy được, trên đó viết là họ đã bắt chị gái em đi rồi, họ bảo anh đến gia tộc Butt ở Dark Mountain để tìm chị ấy, không được đến quá muộn.”
Tô Kiêm Mặc nhớ kỹ dòng chữ trên tường.
Mặc dù trước kia Ôn Khanh Mộ không phải là ma cà rồng thật sự, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được chữ chuyên dụng của ma cà rồng, nhưng bây giờ phong ấn của anh đã được giải trừ, anh đã trở thành một người bình thường, những năng lực trước kia của anh cũng đã hoàn toàn biến mất rồi.
“Sao gia tộc Butt lại phải dùng chữ tàng hình chứ? Các anh không nhìn thấy mà, nếu như hôm nay em không đến đây thì viết những chữ này ở đây có khác nào là không viết gì cả đâu?”
Đồng tử của Ôn Khanh Mộ hơi co lại: “Không, họ không biết là phong ấn của anh đã được giải trừ rồi, nên họ vẫn nghĩ rằng anh là nửa người nửa ma cà rồng, có thể đọc được những dòng đó.”
“Vậy tại sao họ lại muốn bắt Tô Lạc Ly đi chứ?” Giản Ngọc khó hiểu.
“Mọi người có nhớ là chuyện nhà mình định làm thông gia với gia tộc Butt không? Mặc dù lần trước đã giải quyết xong chuyện đó rồi nhưng gia tộc Butt đã bị mất hết thể diện rồi, họ đã nhẫn nhịn một thời gian khá lâu, xem ra bây giờ là lúc họ trả thù chúng ta.”
“Không cần biết nguyên nhân của họ là gì, Lạc Ly là người bình thường, họ đưa Lạc Ly đi thì chắc chưa đi xa được đâu, bây giờ chúng ta nghĩ cách để
“Nhưng mà có rất nhiều đường để đi từ đây đến Dark Mountain của gia tộc Butt, họ đi đường thủy hay đường bộ? Hay là bay máy bay. Chúng ta không biết chuyện này thì biết tìm kiểu gì đây?” Tô Kiêm Mặc đưa ra một ý kiến khác.
Thoáng chốc, mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề nan giải này.
“Lập tức triệu tập tất cả mọi người, đi kiểm tra tất cả các con đường có thể tìm được. Ly Ly thông minh như vậy, chắc chắn là cô ấy sẽ để lại manh mối cho chúng ta thôi.” Ôn Khanh Mộ nắm chặt tay lại rồi nói.
Anh thầm cầu mong thêm một lần nữa, làm ơn đừng có chuyện gì bất trắc.
Lúc tỉnh lại, Tô Lạc Ly ngửi thấy một mùi hương rất quen, có vẻ như mùi hương đó cô đã từng ngửi từ rất lâu rồi, lâu đến mức cô còn suýt không nhận ra đó là mùi gì.
Cô từ từ mở mắt ra, chợt phát hiện ra mình đang ở căn phòng xa lạ, tay chân bị trói chặt lại, đêm qua lúc cô quay về phòng thì bất ngờ bị người ta che mắt lại, xung quanh tối sầm xuống, sau đó thì cô chẳng nhớ gì cả.
Cô bị bắt cóc rồi.
Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Lạc Ly. Ôn Khanh Mộ là người giàu có như vậy, từ lâu cô đã trở thành người đứng đầu con sóng ngọn gió, nhưng cũng may là người bị bắt là cô chứ không phải là hai đứa con trai.
Tô Lạc Ly sờ bụng mình, nếu không nhìn kỹ phần bụng dưới của cô thì cũng không đoán được là đang mang thai.
Cô cố gắng đứng dậy, nhưng cả người cô hơi choáng váng, mãi một lúc sau cô mới đứng vững lại được. Đúng lúc này, cánh cửa phòng bỗng mở ra.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi đến: “Cô tỉnh rồi à?”
“Anh là ai?” Tô Lạc Ly rất cảnh giác.