Chương 1483
“Cốc cốc cốc…”
Người gõ cửa là Vian, cô ta tinh nghịch bước vào: “Daisy thân yêu, có muốn chơi bài không?”
“Lần nào cậu cũng thua, chơi còn ý nghĩa gì nữa?” Daisy vừa nói vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, trên bàn bày đầy mỹ phẩm rực rỡ sắc màu.
“Thế hay là chúng ta đi dạo bên hồ đi?”
“Đã đi mấy trăm năm rồi, nơi đó cũng chưa bao giờ có thay đổi gì.”
Dường như Vian cũng hơi nản lòng: “Daisy, hay là chúng ta đi mua sắm nhé? Mua quần áo, mua mỹ phẩm, tóm lại là tìm việc gì làm đi, nếu không thật sự rất nhàm chán!”
“Tớ cũng không muốn đi mua sắm, quần áo không còn chỗ chứa nữa, mỹ phẩm cũng vứt rồi lại vứt. Vian, có phải cậu cũng cảm thấy cuộc sống của chúng ta rất vô vị không?”
Vian bĩu môi: “Đúng là rất vô vị, vì cậu chẳng chịu làm gì cùng tớ cả. Vì cậu sắp kết hôn nên mới không có hứng thú với chuyện gì đúng không?”
Lần trước tổ chức hôn lễ không thành, người trong lâu đài thậm chí còn không dám nhắc đến những từ “Ôn Khanh Mộ” hay “hôn lễ” trước mặt Daisy.
Bây giờ mọi người đều biết gia tộc lại gọi Ôn Khanh Mộ tới để kết hôn với Daisy.
Daisy quay người lại nhìn Vian: “Vian, cậu trở thành ma cà rồng bao nhiêu năm rồi?”
Vian suy nghĩ kỹ rồi đáp: “Hơn ba trăm năm? Hay là hơn bốn trăm năm nhỉ? Ôi tớ cũng không nhớ nữa, dù sao chúng ta cũng sẽ không chết, nhớ bao nhiêu tuổi làm gì?”
Cô ta thờ ơ nhún vai.
“Thật ra tớ cũng không nhớ nữa, nhưng bao nhiêu năm rồi tại sao cậu không kết hôn?”
“Cậu tưởng tớ không muốn sao? Kết hôn
Vian thở dài chán nản: “Nhưng ai may mắn như cậu chứ? Kết hôn đâu có dễ như vậy?”
“Cậu nghĩ tớ với Ôn Khanh Mộ sẽ hạnh phúc chứ?”
“Tại sao không? Daisy của chúng ta xinh đẹp, thướt tha. Không ngờ lần trước anh ta lại từ bỏ cậu vì một con người? Đúng là nực cười! Tớ tin hai cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Nhưng tớ nghe nói anh ấy rất yêu vợ, nhóm anh Villand phải lấy vợ anh ấy ra mới khống chế được anh ấy, dù cho ở cùng tớ thì liệu anh ấy có yêu tớ không?”
Daisy không khỏi lo lắng.
“Cậu có rất nhiều thời gian để làm cho anh ta yêu cậu, như vậy cuộc sống của cậu sẽ không vô vị nữa, còn tớ vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống nhàm chán này. Ôi, thật đáng thương!”
Vian không khỏi lại bắt đầu thở dài.
Hai người đột nhiên rơi vào những muộn phiền riêng của mình.
Tối hôm đó Ôn Hạo đến đón Tô Kiêm Mặc một mình, ông là người giữ chữ tín, đã nói đến một mình thì sẽ không dẫn theo ai nữa.
Gia tộc Butt cũng giữ chữ tín, họ đưa Tô Kiêm Mặc ra khỏi nhà lao.
Ôn Hạo không đi ngay mà nói: “Ông Butt, tôi cần gặp con dâu mình.”
“Tôi nghĩ không cần thiết đâu. Ông Ôn, chúng ta đã sắp thành người thân rồi, tôi nghĩ ông sẽ có rất nhiều thời gian gặp cô ấy.”