Chương 1486
Giản Ngọc không cười nổi nữa, vì anh nhận ra những gì Ôn Khanh Mộ nói là thật.
Họ chỉ là người, là con người mà thôi, đấu với ma cà rồng ư? Đùa gì đấy?
“Đừng nói những lời xui xẻo này.”
“Nếu em may mắn sống sót, Ly Ly cũng sống sót thì chúng em vẫn sẽ về, em không muốn công ty giống như lần trước.”
Lần trước trong những ngày tháng không có Ôn Khanh Mộ, Tập đoàn Dark Reign gần như ngừng hoạt động, sau này anh phải cố gắng lắm mới cứu được, nhưng vẫn bị người khác khống chế.
“Được, anh về.” Cuối cùng Giản Ngọc vẫn đồng ý, anh cũng không còn cách nào khác, đây là sự sắp xếp tốt nhất rồi. Không phải vì anh không nỡ xa Điềm Điềm và Lý Như Kiều, mà vì hai cậu con trai của Ôn Khanh Mộ vẫn phải dựa vào anh.
“Nếu em thật sự không về được nữa thì hai con trai em giao cho anh đó, em cho phép anh đánh chúng khi chúng mắc lỗi.”
Giản Ngọc hơi buồn cười, lúc này mà Ôn Khanh Mộ vẫn nói được những lời này.
“Anh sẽ không nương tay đâu, dù sao cũng không phải con ruột anh.”
“Mẹ kiếp! Anh thật sự nỡ đánh à? Chúng không có bố mẹ đã đáng thương lắm rồi!” Ôn Khanh Mộ lập tức trở mặt.
Giản Ngọc đứng dậy, nhìn nắng chiều nơi không xa: “Nếu cậu đau lòng thì hãy sống sót trở về.”
Giản Ngọc không ở lại nữa, anh đã quyết định quay về nên lập tức rời đi, khi đi còn để lại cho Ôn Khanh Mộ hai chiếc răng sói.
Ôn Khanh Mộ cũng không ngồi yên chờ chết nữa, Giản Ngọc vừa đi anh cũng lên đường đến Dark Mountain, thậm chí còn không nói cho Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên.
Ông Butt thấy Ôn Khanh Mộ đến một mình cũng rất khâm phục.
Trong phòng khách treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng, Ôn Khanh Mộ ngồi vắt chéo hai chân như ông lớn.
Ông Butt bước vào, Ôn Khanh Mộ cũng không hề có ý định thay đổi tư thế.
“Tôi rất khâm phục tinh thần dũng cảm của cậu, không ngờ cậu lại dám đến Dark Mountain một mình.”
Ôn Khanh Mộ châm một điếu thuốc.
“Nói đi, làm sao ông mới chịu thả vợ tôi?”
“Rất đơn giản, chỉ cần cậu kết hôn với Daisy và thề tận tâm cống hiến cho gia tộc Butt thì tôi sẽ để cô ấy đi.”
Ôn Khanh Mộ cười khẩy nhả ra một làn khói: “Tôi không thể rời xa vợ mình.”
“Không sao, nếu cậu muốn thì tôi có thể để vợ cậu tiếp tục sống ở đây, chung chồng với con gái tôi, tôi đã đề cập với cô ấy rồi.”
“Được!” Ôn Khanh Mộ đồng ý rất nhanh, nhanh đến mức ông Butt cảm thấy hơi khó tin.
“Cậu… đồng ý hả?”
“Có thể có hai người phụ nữ cùng lúc, sao tôi lại không đồng ý?”
“Ha ha ha… Tôi biết trên đời không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này. Cậu Ôn có một người đẹp phương Đông, một người đẹp phương Tây, thật sự rất có phúc.”
Ông Butt đưa tay vỗ nhẹ vào vai Ôn Khanh Mộ.
“Nhưng có lời này tôi phải nói trước.” Ôn Khanh Mộ dập tắt điếu thuốc: “Tôi tin vợ tôi và bố tôi đã nói với các ông rằng tôi đã giải trừ phong ấn. Bây giờ tôi đã hoàn toàn là người, tôi không có giá trị lợi dụng đối với các ông.”