Lúc này Ôn Khanh Mộ phát hiện, chiêu khổ nhục kế này có tác dụng với Tô Lạc Ly, cũng có tác dụng với con trai mình.
Sau khi bôi thuốc xong, hai người bỗng chìm vào im lặng, Tam Tam cũng không có ý chạy đi nữa, có lẽ là thấy Ôn Khanh Mộ máu tươi đầm đìa nên lo anh sẽ chết.
Ôn Khanh Mộ đợi cơn đau dịu đi rồi ngẩng đầu nhìn Tam Tam, anh duỗi tay ra muốn xoa đầu cậu bé nhưng cậu bé tránh đi.
“Có phải con rất sợ bố không?”
Tam Tam không nói, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, chỉ sửng sốt nhìn Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ chưa từng dỗ hai con trai, bây giờ bảo anh dỗ con trai, chuyện này sao có thể được chứ?
Ngay cả vợ mình anh còn dỗ không được chứ đừng nói là con trai.
Bảo anh ăn nói nhũn nhặn để giải thích với con trai thì càng không có khả năng!
Hai người giằng co một hồi lâu.
Ôn Khanh Mộ phát hiện trên mặt bàn có hai quả trứng gà, bèn chỉ tay về phía đó cho Tam Tam qua lấy tới đây.
Tam Tam cũng ngoan ngoãn đi đến bàn và cầm hai quả trứng đó lại đây, đây là đồ ăn còn thừa từ bữa sáng.
Ôn Khanh Mộ bảo Tam Tam đứng trước mặt mình.
“Bây giờ con cho tay trái ra sau lưng, đưa tay phải ra.”
Tam Tam làm theo.
Ôn Khanh Mộ đặt một quả trứng vào lòng bàn tay của Tam Tam.
“Bất kể chuyện gì xảy ra thì con cũng không được phép đưa tay trái ra, chỉ được cử động tay phải thôi, hiểu không?”
Tam Tam câu hiểu câu không, nhưng cũng gật đầu.
Đột nhiên Ôn Khanh Mộ ném một quả trứng
Hiển nhiên là Tam Tam không kịp chuẩn bị, cậu bé lập tức thả quả trứng trong tay xuống rồi đỡ một quả khác, kết quả là tuy đỡ được quả trứng kia nhưng quả trứng trong tay lại rơi xuống đất.
Cậu bé cúi đầu nhìn quả trứng rơi trên mặt đất, không biết phải làm sao.
Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tam Tam lên, chỉ vào tay cậu bé và nói: “Đây chính là bố, quả trứng rơi trên mặt đất là con, quả trứng đang nằm trong tay con chính là mẹ và em gái, con có thể hiểu ý của bố không?”
Tam Tam nhìn vào lòng bàn tay của mình, sau đó lại nhìn vào quả trứng rơi trên mặt đất.
Ôn Khanh Mộ trông thấy ánh mắt mờ mịt của cậu bé thì thở dài.
“Bố biết ngay con là đồ ngốc mà! Sao gien tốt của bố lại không được di truyền cho con chứ?”
Tam Tam lại càng bối rối hơn.
“Bố cũng muốn hai quả trứng gà, nhưng đôi khi bố chỉ có thể cầm được một quả, cũng giống như bây giờ trong tay con chỉ có thể cầm được một quả trứng này, bố phải bỏ một quả trứng khác mới có thể giữ được một quả trứng này trong tay!”
Ôn Khanh Mộ lấy quả trứng ra và đưa đến trước mặt Tam Tam.
“Tam Tam, con là con của bố, nếu có thể lựa chọn thì bố nhất định sẽ không bỏ con, nhưng đôi khi vận mệnh sẽ không tốt với chúng ta như vậy. Sau này con trưởng thành, con cũng sẽ phải đối mặt với nhiều sự lựa chọn, con cần phải từ bỏ rất nhiều thứ!”
Trong ánh mắt của Tam Tam vẫn hiện lên vẻ mù mờ.