Chương 1537
Sau đó Tô Lạc Ly không biết Ôn Khanh Mộ đã nói gì với Tam Tam mà cậu bé lại ngủ trên gác mái một mình, để Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ trở về phòng ngủ ban đầu của anh để ngủ.
Nhiều lần Tô Lạc Ly hỏi Tam Tam rằng cậu bé có buồn hay không, Tam Tam đều mỉm cười và lắc đầu, có vẻ như cậu bé rất sẵn lòng làm như vậy.
Khi Tô Lạc Ly hỏi Ôn Khanh Mộ rốt cuộc anh đã nói gì với Tam Tam, Ôn Khanh Mộ lại nháy mắt mấy cái và nói rằng đây là bí mật của đàn ông.
Bởi vì có vẻ như Tam Tam ngủ một mình cũng rất tốt nên Tô Lạc Ly không còn vướng mắc về vấn đề này nữa.
Sau khi chia phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ đã rất đắc ý, nhưng dù sao thì bụng Tô Lạc Ly đã lớn nên anh cũng không dám quá thô lỗ, anh vẫn luôn đếm đầu ngón tay để tính toán thời gian và ngày tháng.
Đợi đến lúc Tô Lạc Ly bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ, anh lại bắt đầu những tháng ngày cấm dục.
Dường như những ngày ở Love Valley trôi qua rất nhanh chóng, nơi đây có chim hót hoa nở, bầu không khí rất dễ chịu, vô cùng thích hợp để sinh sống.
Chớp mắt Tô Lạc Ly đã sắp sinh, ngày sinh dự kiến đang đến gần, dường như mọi người trong nhà đều trở nên căng thẳng.
Dì Hứa – bác sĩ của Love Valley là người đỡ đẻ cho Tô Lạc Ly, bà ấy năm lần bảy lượt dặn dò Tô Lạc Ly một số điều cần lưu ý, khi có dấu hiệu sắp sinh thì nhất định phải qua kịp thời.
Nhưng kết quả là đã qua ngày sinh dự kiến mà bụng Tô Lạc Ly vẫn không có động tĩnh gì.
Sau khi khám cho Tô Lạc Ly xong, dì Hứa nhíu mày lại.
“Lạc Ly, ngày sinh dự kiến đã
Mặc dù dì Hứa là một bác sĩ khoa phụ sản rất chuyên nghiệp, nhưng dù sao thì điều kiện y tế của Love Valley thực sự có hạn, hơn nữa chỉ có một mình bà ấy nên cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Hình như ngày sinh của lần sinh trước rất chính xác, không biết lần này xảy ra chuyện gì.” Tô Lạc Ly sờ cái bụng tròn vo của mình, cô cũng cảm thấy hơi lo lắng.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào để đứa bé ra ngoài bây giờ không?” Ôn Khanh Mộ hỏi.
“Chuyện này à, hai đứa trở về trước đi, có lẽ tối nay sẽ có động tĩnh đấy. Nếu sau đêm nay mà vẫn không có động tĩnh thì ngày mai dì sẽ tiêm thuốc giục sinh cho cháu.”
“Cũng được, cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Ôn Khanh Mộ dìu Tô Lạc Ly trở về nhà.
Buổi tối khi nằm trên giường, Ôn Khanh Mộ xoa bụng Tô Lạc Ly, “Bố nói nè bé cưng, rốt cuộc con có ra hay không? Sao con vẫn chưa ra? Nếu còn không ra thì ngày mai sẽ phải tiêm cho con!”
“Sao lại là tiêm cho con, là tiêm cho em mà?” Tô Lạc Ly khiển trách.
Ôn Khanh Mộ vừa xoa bụng Tô Lạc Ly vừa nói: “Anh chỉ dọa con chút thôi.”
“Lát nữa con bị anh dọa lại càng không ra nữa.” Tô Lạc Ly vỗ một cái lên mu bàn tay Ôn Khanh Mộ, “Đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi.”
Ôn Khanh Mộ lại xoa xoa bụng Tô Lạc Ly, sau đó hai người chìm vào giấc ngủ.
Vào ban đêm, không gian yên tĩnh khiến người ta có chút lâng lâng.
Tô Lạc Ly cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình nên lập tức mở mắt, trong khoảnh khắc này, cô không biết mình đang mơ hay là thật.