Tuy Tiểu Thất không phải con ruột, nhưng đã nuôi cậu bé rồi thì phải xem như con ruột, không biết Tiểu Thất còn nhớ họ hay không.
Cuối cùng Tô Kiêm Mặc nghĩ ra một cách, cậu muốn tổ chức đám cưới với Daisy, cho nên nhiều lần yêu cầu Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly nhất định phải chờ họ tổ chức đám cưới xong xuôi mới được đi.
Tô Lạc Ly biết Tô Kiêm Mặc đang cố ý kéo dài thời gian, nhưng cô cũng hết cách, cô chỉ có một đứa em trai, sao có thể không tham dự đám cưới của cậu được.
Ai ngờ đám cưới này kéo dài tận hai tháng.
Tô Kiêm Mặc và Daisy cử hành đám cưới hoành tráng trong sự chúc phúc của người dân Love Valley.
Lần này Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly buộc phải dẫn hai đứa bé rời khỏi nơi này.
Ngày chia tay, Love Valley luôn ngập tràn ánh nắng bỗng âm u bỗng thêm vẻ u sầu ly biệt.
Giản Ngọc phái máy bay tới đón cả nhà Ôn Khanh Mộ, máy bay đã hạ cánh xuống đất.
Khi họ sắp phải lên máy bay, trên mặt Mục Chỉ Huyên, Ôn Hạo, Tô Kiêm Mặc và Daisy đều không nở nụ cười.
Mọi người đều biết lần này xa nhau có thể sẽ là mãi mãi.
Tô Lạc Ly là người buồn nhất, mấy ngày trước vừa nghĩ tới chuyện sắp phải chia tay là nước mắt cô liền trực trào ra.
“Lạc Ly, sau này cái nhà này dựa vào con nhé.” Mục Chỉ Huyên vừa vuốt tóc Tô Lạc Ly vừa dịu dàng nói.
“Sao lại dựa vào cô ấy hả mẹ! Vậy con làm gì? Thôi nào, mọi người đừng đa sầu đa cảm ở đây nữa được không? Mau đi về đi, có phải sau này không gặp nhau nữa đâu! Đừng tỏ
Ôn Khanh Mộ lẩm bẩm với vẻ mất kiên nhẫn.
Bởi vì bị Ôn Khanh Mộ xen vào nên mọi người không từ biệt sướt mướt, thực ra cho dù làm vậy cũng không có ích gì, chỉ khiến mọi người thêm phiền não thôi.
Còn chưa nói được mấy câu Ôn Khanh Mộ đã giục lên máy bay.
Trong giây phút vẫy tay, nước mắt Tô Lạc Ly rơi xuống tí tách.
Tam Tam không có chút phản ứng nào, có lẽ trẻ con không cảm nhận được nỗi buồn của sự biệt ly, cứ tưởng sau này được nghỉ lại có thể trở về.
Bé Cửu Cửu ngủ say trong ngực cô thì càng không có suy nghĩ gì về việc chia xa.
Người buồn nhất là Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ duỗi cánh tay ôm Tô Lạc Ly vào lòng, “Thôi nào thôi nào, đừng khóc nữa, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại mà.”
Tô Lạc Ly duỗi tay đấm vào ngực Ôn Khanh Mộ, “Đồ không có lương tâm!”
“Đúng đúng đúng, anh không có lương tâm, lương tâm của anh bị con chó nhỏ là em gặm mất từ lâu rồi!”
Lời nói của Ôn Khanh Mộ chọc cười Tô Lạc Ly.
“Phụ nữ các em đúng là quá phức tạp, rốt cuộc em đang cười hay khóc?”
“Sao anh phiền thế nhỉ?”
Ôn Khanh Mộ bế Cửu Cửu khỏi ngực Tô Lạc Ly, “Em ngủ một lát đi, anh bế Cửu Cửu cho.”
Dù là đi máy bay nhưng cả quãng đường vô cùng vất vả, giữa đường còn phải tiếp thêm nhiên liệu mấy lần, hầu như bay trên trời suốt một tuần.