Lời Sở Nhuận Chi nói chọc cho Tô Lạc Ly vui vẻ.
Hai người uống cà phê xong thì về thẳng nhà.
Nửa đêm, Tô Lạc Ly vừa ngủ, người giúp việc đột nhiên chạy tới đập cửa phòng cô.
“Cô cả, chồng cô tới rồi!”
Tô Lạc Ly đang mơ mơ màng màng nghe được cách xưng hô “chồng cô” này còn chưa kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ mới biết ngoài Ôn Khanh Mộ còn có thể là ai được nữa!
Ở đây cũng chỉ có Ôn Khanh Mộ được gọi như vậy.
Tô Lạc Ly không thay quần áo, chỉ khoác thêm áo khoác rồi ra khỏi phòng.
Sở Nhuận Chi và Hoắc Vũ Long cũng đã dậy, đang ở trong phòng khách.
Ôn Khanh Mộ ngồi trong phòng khách, còn mang theo ít quà. Anh đã lâu không tới nhà họ Hoắc, tất nhiên phải mang theo chút quà, dù sao ở đây cũng xem như là nhà mẹ đẻ của Tô Lạc Ly.
“Thật ngại quá, chuyến bay bị hoãn lại gần ba giờ vì hệ thống điều khiển nên bây giờ cháu mới đến được. Hơn nửa đêm mà cháu còn đến làm phiền cậu, mợ.”
Ôn Khanh Mộ ngoan ngoãn như một cậu học sinh tiểu học. Ở trước mặt Hoắc Vũ Long, anh vẫn luôn như vậy, dù sao bọn họ cũng là người nhà mẹ đẻ của Tô Lạc Ly.
“Chúng ta là người một nhà, cháu đừng khách sáo như vậy làm gì. Người giúp việc đã đi gọi Lạc Ly rồi, lát nữa hai đứa đi nghỉ sớm đi.”
Sau khi Tô Lạc Ly vào phòng, ai nấy đều nhìn về phía cô.
“Cậu, mợ cứ về ngủ đi ạ.”
“Lạc Ly, cháu bảo người giúp việc chuẩn bị chút đồ ăn khuya đi. Cậu ấy đi đường cũng mệt rồi.” Sở Nhuận Chi liên tục nháy mắt với Tô Lạc Ly, “Cậu mợ đi ngủ trước đây.”
Trong phòng khách chỉ còn lại Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly. Cô liếc xéo
Bọn họ vừa vào phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ đã lập tức ôm lấy Tô Lạc Ly từ sau lưng.
“Anh thả ra!” Tô Lạc Ly lập tức kéo tay Ôn Khanh Mộ ra.
Anh không chịu buông tay, hơi thở nóng hổi phả vào trên cổ cô, “Anh nhớ em quá, vợ.”
Khi Tô Lạc Ly nghe được lời này thì suýt rơi nước mắt. Năm ngày, tròn năm ngày anh chưa từng gọi điện hay nhắn tin, bây giờ mới nhớ tới cô!
Hoắc Tư Nhã là một nhóc mơ hồ, cô bé muốn nói cho Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ gọi điện tới nhưng vội đi học thêm nên chưa kịp nói. Chờ tới lúc cô bé quay về thì đã quên mất chuyện này.
Tô Lạc Ly không có thói quen kiểm tra lịch sử cuộc gọi nên không biết anh đã gọi điện tới.
“Anh còn biết anh có vợ à?” Tô Lạc Ly đẩy mạnh tay Ôn Khanh Mộ ra. Anh biết cô đang giận nên không muốn tỏ thái độ quá cứng rắn.
“Anh đi tắm đi!” Tô Lạc Ly lấy từ trong ngăn kéo ra một cái khăn tắm và ném cho anh.
Ôn Khanh Mộ không nói gì, ngoan ngoãn chui vào trong phòng tắm. Tô Lạc Ly lại tìm quần áo ngủ cho anh. Cũng may bọn họ thỉnh thoảng tới bên này ở vài ngày nên vẫn có đủ đồ.
Tô Lạc Ly lại dặn người giúp việc chuẩn bị thức ăn khuya cho Ôn Khanh Mộ để anh tắm xong vừa vặn có đồ ăn. Chờ tới lúc anh ăn xong, cô đã leo lên giường rồi.
Ôn Khanh Mộ chui vào trong chăn cố ý nằm sát vào người Tô Lạc Ly. Cô dịch người sang bên, anh lại xích qua theo. Cô tiếp tục dịch vào, cho đến khi bị dồn đến góc tường, không có cách nào xích vào thêm được nữa.