Đồ Ngốc tôi cũng yêu cô
Tô Lạc Ly không hề chớp mát nhìn Ôn Khanh Mộ.
Người đàn ông trước mắt này, đôi mắt màu lam, phủ lên một lớp đỏ tươi.
Lớp màu đỏ tươi kia thể hiện rõ anh đang tức giận đến mức nào!
“Tôi nói cho cô biết, Tô Lạc Ly, ai dám cướp đồ của Ôn Khanh Mộ tôi, nhất định tôi sẽ khiến hản ta chết không có chỗ chôn, nhưng rõ ràng tôi biết cô và người đàn ông.
kia năm lần bảy lượt liên hệ với nhau, nhưng lại không bóc trần cô! Toàn bộ là vì tôi yêu cô! Ðm tôi lại yêu một người phụ nữ như côi”
Sự nhẫn nại của Ôn Khanh Mộ đã đến cực hạn.
Khoảng thời gian này, anh và Tô Lạc Ly ở bên nhau rất hòa hợp, không nguyện ý bóc trần chuyện Tô Lạc Ly và Giản Ngọc lén lút qua lại với nhau, thứ nhất là vì thăm dò.
xem quan hệ của hai người thân mật đến mức nào, thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, anh không nguyện ý.
phá vỡ quan hệ hài hòa vừa được duy trì giữa anh và Tô Lạc Ly.
Anh hy vọng khi anh liên tục nhắc nhở Tô Lạc Ly “đừng phản bội”, cô có thể tự giác đoạn tuyệt quan hệ với Giản Ngọc.
Chỉ tiếc là…
Đối mặt với cách thổ lộ điên cuồng của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly hoàn toàn sững sờ.
Ôn Khanh Mộ thấy phản ứng của Tô Lạc Ly, lướt thẳng qua cô, đi ra ngoài.
Không lâu sau, dưới tầng truyền đến tiếng khởi động xe ầm ầm, Ôn Khanh Mộ lái chiếc xe thể thao của anh rời đi.
Tô Lạc Ly đờ ra hoàn toàn.
Mục Nhiễm Tranh nói đúng, Ôn Khanh Mộ thật sự đã yêu cô rồi.
Nhưng sao anh lại yêu cô chứ?
Sau khi Ôn Khanh Mộ rời đi, dì Phương và Lê Hoa lập tức bắt đầu thu dọn phòng khách, Triệu Ni Ni nói kháy một hồi, quay về phòng của mình ngủ.
Tô Lạc Ly đóng cửa phòng lại, năm trên giường, nhưng lại trằn trọc không ngủ được.
“Hắc Thổ, anh ngủ chưa?” Tô Lạc Ly quả thật không ngủ được, liền gửi tin nhắn cho Mục Nhiễm Tranh.
“Ôi trời ơi, không phải là nhớ ông đây nên không ngủ được chứ? Được, trả 5 đồng tôi nói chuyện với cô” Rất nhanh Tô Lạc Ly liền nhận được tin trả lời.
“Anh đoán đúng rồi”
“Haha, Trên thế giới này có chuyện gì mà tôi không đoán được chứ? Không đúng, tôi đoán đúng cái gì?”
“Chuyện anh bảo chú anh yêu tôi.”
“Đm! Chú tôi thổ lộ rồi?”
“Coi như thế, mặc dù tình cảnh hơi kịch liệt, nhưng quả thật anh ấy nói như thế, anh nói xem,sao anh ấy lại yêu tôi chứ? Vậy mà anh ấy lại yêu tôi?”
Mục Nhiễm Tranh nhìn dòng chữ trên màn hình, có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tô Lạc Ly đang rối rắm thế nào.
Đồ ngốc, yêu cô thì sao chứ?
Lễ nào yêu cô không phải là chuyện bình thường sao?
Tôi cũng yêu cô màiI “Cái gì gọi là vậy mà chứ? Nói như kiểu cô rất kém cỏi vậ “Anh mới kém cỏi ý, tôi chỉ cảm thấy rất không hiểu nổi, người đàn ông như chú anh lẽ nào không nên thích loại phụ nữ đó sao?”
“Xin hỏi, cô nói loại phụ nữ đó là loại phụ nữ nào?”
“Chính là… Tôi không nói rõ được, dù sao không phải là loại phụ nữ như tôi, ít nhất phải là loại có dáng người cực đẹp, có vẻ bề ngoài.”
“Vì thế, chú ấy sẽ không yêu loại phụ cô ngực phẳng như cô sao?”
“Cút!”
“Lạc Ly, vậy cô nghĩ thế nào?”
“Tôi cũng không biết tôi nghĩ thế nào, hiện giờ rất rối rắm, không ngủ được”
Hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng cũng không đưa ra được cái nguyên cớ gì cả.
Thế nhưng, Mục Nhiễm Tranh hiểu rõ một sự thật, chú của anh đã thổ lộ, cho dù lựa chọn một cách cực kỳ khó hiểu như vậy.
Nói tóm lại, chú ấy đã thổ lộ rồi.
Quan hệ của hai người bọn họ lại tiến thêm một bước.
Tiếp đó thì phải xem thái độ của Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ không về hoa viên Crystal, mà anh lái xe hóng gió ở bên ngoài rất lâu, cuối cùng dừng