Đương nhiên là Tô Lạc Ly.
Lần trước, cô ta tiêu một số tiền lớn thuê người của Thập Sát Doanh đi chặt một chân của Tô Lạc Ly, thuận tiện cưỡng bức cô.
Kết quả tin tức đối phương phản hồi lại là, Tô Lạc Ly mạng sống khó giữ.
Thập Sát Doanh là nới chuyên buôn bán sát thủ, bọn họ có một chi đội ngũ tinh anh, tất cả việc buôn bán đều có giá cả rõ ràng, chặt một cánh tay bao nhiêu tiền, chặt một bên chân bao nhiêu tiền, muôn một mạng người bao nhiêu tiền.
Đương nhiên Tô Nhược Vân hy vọng Tô Lạc Ly biến mất mãi mãi, nhưng nếu nói muốn một mạng người, giá cả quá cao.
Cô ta không bỏ ra được nhiều tiền như vậy, vì thế nên chỉ chặt một bên chân của cô.
Như vậy, cô không có khả năng tranh gì với cô ta nữa.
Khi bên phía Thập Sát Doanh nói với cô ta, có lẽ Tô Lạc Ly mạng sống khó giữ.
Cô ta còn vui mừng rất lâu.
Quả nhiên, rất nhanh, cô ta nhận được thông báo bên phía đạo diễn Đỗ Viễn lại mời cô ta quay bộ phim điện ảnh “Ma tước niết bàn” lần nữa, cũng có nghĩa là chắc chẩn Tô Lạc Ly đã xảy ra chuyện gì đó.
Thế nhưng, ngày bộ phim lên sóng, cô ta lại thấy Tô Lạc Ly đăng trạng thái weibo.
Mặc dù, cũng chỉ có một khả năng, đó chính là tin weibo này không phải do Tô Lạc Ly đăng.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn hơi thấp thỏm, rốt cuộc Tô.
Lạc Ly đã chết hay chưa?
Cho dù chưa chết, tình hình của cô thế nào chứ?
Hoàng Xán đi vào.
“Chị Nhược Vân, chị Nguyệt Như nói, bên phía ‘Ma tước niết bàn muốn chị nhanh chóng vào đoàn phim quay.
phim”
“Ừ, tôi biết rồi, Hoàng Xán, gần đây cô có nghe thấy tin tức gì của Tô Lạc Ly không?”
Hoàng Xán cười.
“Chị Nhược Vân, cô ta đã bại dưới tay chị rồi, còn nhớ đến cô ta làm gì chứ? Chị Nhược Vân, chị mới là ngôi sao lớn nóng bỏng tay, Tô Lạc Ly là ai, có mấy người biết chứ?”
Đương nhiên Tô Nhược Vân thích những lời xu nịnh như này.
“Đợt này cô để ý động tĩnh bên phía Tô Lạc Ly giúp tôi, có tin gì mới lập tức báo lại cho tôi, tôi mà vào đoàn phim, có khả năng không có nhiều thời gian nữa.”
“Vâng, chị Nhược Vân”
Ít nhiều gì Tô Nhược Vân vẫn hơi không yên tâm, chuyện sai Thập Sát Doanh đi chặt một bên chân của Tô Lạc Ly, Tô Nhược Vân không nói với ai, đến Hoàng Xán cũng không biết.
Loại chuyện này, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Tối nay, vì một cuộc điện thoại của Ôn Khanh Mộ, đương nhiên sẽ là một đêm không tầm thường.
Điện ảnh Thiên Thắng là tập đoàn chiếu phim lớn nhất nước Nam, các rạp chiếu phim lớn nhỏ của bọn họ trải rộng khắp toàn quốc.
Buổi tối của kỳ nghỉ dài hoàng kim đương nhiên là thời gian cao điểm của rap chiếu phim, tối nay, gần như các rạp chiếu phim thuộc điện ảnh Thiên Thắng đều cho “Âm thanh hoa nở’ hơn tám mươi phần trăm tỷ suất lên sóng.
Còn lại hai mươi phần trăm thì chia cho các bộ phim khác, mặc dù Ôn Khanh Mộ ra lệnh là một trăm phần trăm, thế nhưng, tất cả các rạp chiếu phim, tất cả thời gian đều chiếu cùng một bộ phim điện ảnh, khán giả sẽ phát điên mất!
Có thể cho tám mươi phần trăm quả thật là đã không dễ dàng gì.
Người đến xem phim buổi tối đều kêu gào ầm T, có người vì không xem được phim hay liền đi thẳng, nhưng vì để giết thời gian, đã đến rồi, không xem thì lãng phí thời gian, có nhiều người cũng xem tạm “Âm thanh hoa nở”.
Điện ảnh Thiên Thắng cũng không phải ngốc, sếp Trương của điện ảnh Thiên Thắng và Ôn Khanh Mộ cũng chỉ gặp qua vài lần mà thôi, không có giao tình gì.
Thế nhưng, nếu Ôn Khanh Mộ đã nói như vậy, thì ông ta làm theo là được, dù sao tất cả tổn thất, Ôn Khanh Mộ sẽ đền cho ông ta gấp mười lần.
Dù có thế nào như nữa, ông ta cũng không thiệt.
Sáng hôm sau, Tô Lạc Ly bị tiếng điện thoại làm tỉnh giấc.
Cô mơ mơ màng màng cầm lấy