Bộ phim này kể về câu chuyện của Lâm Sênh và Lâm Sinh, từ đồng phục đến váy cưới, trong đó đương nhiên có cảnh quay thân mật.
Ví dụ như nụ hôn đầu lãng mạn trên thảm cỏ.
Khi cảnh quay nụ hôn kia xuất hiện, Ôn Khanh Mộ bóp chặt tay, cốc coca bằng giấy liền tràn coca ra ngoài.
Toàn bộ đổ hết lên quần của Ôn Khanh Mộ.
Tô Lạc Ly liền lấy giấy lau cho Ôn Khanh Mộ!
“Cái đó, cái đó, đều là lựa góc quay, không phải hôn thật, tôi thề là tuyệt đối không phải!”
Tô Lạc Ly giải thích.
Từ khi quay “Khuynh quốc khuynh thành” lần trước, người nào đó bỗng chạy tới làm thế thân, dọa Mục Nhiễm Tranh sợ xanh mắt mèo, nào còn dám quay cảnh hôn với Tô Lạc Ly nữa!
May là đạo diễn Nghiêm Kha không bắt ép, ông dùng cách quay kéo dần ra xa, mượn góc quay, căn bản hoàn toàn không thấy được, dùng một cách giải thích khác để vẽ nên nụ hôn đầu đẹp đẽ.
Ôn Khanh Mộ trừng mắt hung dữ nhìn Tô Lạc Ly, tiếp tục xem phim.
Mặc dù mấy ngày nay anh rất dịu dàng, nhưng dù sao anh vẫn là Ôn Khanh Mộ thích nổi nóng kia!
Gay go rồi, gay go rồi!
Tiếp theo còn có… cảnh giường chiếu!
“Cái đó, hay là chúng ta về đi?” Tô Lạc Ly sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, nếu bị anh nhìn thấy, tối nay còn không ăn thịt cô sao?
Trong rạp chiếu phim tối om, Ôn Khanh Mộ sáp lại gần Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly ngây người, hàng mi dài của cô, dường như có thể chạm lên mặt anh.
Đôi mắt màu lam kia tỏa ra ánh nhìn sắc bén và sáng lanh trong màn đêm.
“Cô đang chột dại”
“Tôi… Tôi, tôi nào có chột dạ chứ? Chỉ là cảm thấy anh, anh, có lẽ anh không quá thích, vì thế, liền không xem nữa, dứt khoát về nhà đi!”
“Cô không chột dạ, thì lắp bắp cái gì?”
“Tôi… Tôi…’ Tô Lạc Ly không nói thành lời.
“Tôi lại muốn xem xem hai người có còn quay cái chuyện mất mặt gì nữa!”
Cái gì gọi là chuyện mất mặt chứ?
Đó rõ ràng là phim điện ảnh mà…
Tô Lạc Ly quả thật khóc không ra nước mắt.
Đoạn giữa, cô muốn đưa Ôn Khanh Mộ đi vài lần, nhưng anh kiên trì muốn xem đến hết!
Cuối cùng… cảnh giường chiếu…
Cảnh quay này là cảnh khi lên đại học, Lâm Sênh và Lâm Sinh luôn yêu xa, vì nhớ nhung, Lâm Sinh lén chạy đến †hăm Lâm Sênh, hai người vào ở trong nhà nghỉ.
Thật ra, đây không phải là cảnh giường chiếu đúng nghĩa, chỉ là thiếu niên và thiếu nữ còn hơi ngờ nghệch, lần đầu trải nghiệm mà thôi.
Hai người nằm trên giường trong nhà nghỉ, đều cực kỳ căng thẳng.
Mà so với Lâm Sênh và Lâm Sinh trên màn hình, Tô Lạc Ly còn căng thẳng hơn.
Cô nào có tâm tình xem phim, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh, anh xem rất chăm chú!
Trong đầu cô luôn nghĩ, có nên chạy không?
Có lẽ còn có thể giữ được mạng nhỏ!
“Lâm Sênh, anh nghĩ, có phải chúng ta nên làm chút gì đó không?”
“Làm gì chứ?”
Lâm Sinh quay người lại, ôm Lâm Sênh đang quay lưng về phía anh vào lòng, khế nói bên tai cô một chữ: “Tình”
Lâm Sênh liền cúi đầu, co người lại, trên mặt tràn đầy vẻ e thẹn của thiếu nữ.
Tiếp đó, máy quay di chuyển đến phần eo của hai người, †ay Lâm Sinh duỗi ra, thế nhưng chỉ là phía trong chăn, trên máy quay chỉ có thể nhìn thấy ngoài chăn.
Cảnh này…
Người xem đều biết Lâm Sinh duỗi tay tới chỗ nào, và làm cái gì.
Máy quay luôn ở phía ngoài chăn, tiếp đó là tay Lâm Sinh liên tục chuyển động.
Hô hấp của hai người dần nặng nề hơn Lâm Sênh xấu hổ, cuộn tròn người: “Lâm Sinh, anh… Em, có phải nên làm chút gì đó không?”
Lâm Sinh quay người Lâm Sênh lại, hai người đối mặt nhau, Lâm Sinh đè Lâm Sênh dưới thân mình.
Lúc này, Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh, Tay anh nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên!
“Cái đó! Thật sự là không có sờ thật! Không sờ chút nào luôn! Tay của anh ấy cách tôi rất xa, vì ở gần thì không quay được! Còn nữa, hai người chúng tôi Ôn Khanh Mộ bỗng quay đầu lại, một bàn tay ôm lấy gáy Tô Lạc Ly, trực tiếp hôn lên môi cô.
Tô Lạc