Ngay khi Tô Lạc Ly quay đầu, Ôn Khanh Mộ đã tới trước mặt cô.
Dọa cô giật mình!
Rõ ràng vừa rồi người đàn ông này còn đang ở chỗ bàn trang điểm, sao thoáng cái liền đến bên cạnh giường rồi? Ôn Khanh Mộ cúi người xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly.
“Vì thế, cô tức lí luận với (.. chỉ là vì lo Tô.
Kiêm Mặc biết chuyện sẽ phát bệnh mà thôi?”
Mỗi chữ của Ôn Khanh Mộ, giống như nghiến răng nghiến lợi.
Anh nói rất chậm, sợ Tô Lạc Ly nghe không rõ, cũng có lẽ là cho cô thêm thời gian suy nghĩ.
Ánh mắt của Ôn Khanh Mộ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, lần đầu tiên Tô Lạc Ly nhìn thấy Ôn Khanh Mộ dùng ánh mắt lạnh lùng như này để nhìn cô.
Lòng cô triệt để lạnh lẽo.
Chỉ là vì Tô Kiêm Mặc? Thật sự chỉ là vì cậu ấy sao? Tô Lạc Ly nhìn vào đôi mắt của Ôn Khanh Mộ, chần chừ.
Ôn Khanh Mộ lại không muốn bỏ qua cho cô, bàn tay.
nắm lấy cằm cô, sức lục đó giống như muốn bóp nát cằm cô vậy.
“Trả lời câu hỏi của tôi!” Anh gầm lên.
Tất cả cảm xúc, tất cả uất ức, tất cả đau buồn, tất cả chua sót, thoáng cái ùa ra theo sự ngang ngược của Ôn Khanh Mộ.
Loading...
“Đúng! Thì sao?”
Đôi mắt màu lam của Ôn Khanh Mộ lấp lánh không ngừng, anh nhíu chặt mày, không chịu buông cằm cô ra.
“Vì thế, cô không để ý đến chuyện tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài?”
Dường như anh chưa bỏ cuộc, lại hỏi lần nữa.
“Đúng!” Tô Lạc Ly gần như hét lên: “Tôi không để ý, tôi chỉ quan tâm em trai tôi!”
Khi nghe thấy Tô Lạc Ly nói như này, lồng ngực Ôn Khanh Mộ giống như bị thứ gì đó đốt cháy, ngọn lửa lập tức bùng lên.
“Vì thế, trước giờ cô chưa từng yêu tôi? Cô chỉ để ý đến em trai cô, đúng không?”
Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ khi hỏi câu này hoàn toàn dịu hẳn đi.
Anh làm nhiều chuyện vì cô như vậy, nhưng cô lại chỉ để ý đến em trai cô, chỉ là vì em trai cô, nên mới ở lại bên cạnh anh.
Anh không tin đây là sự thật, mặc dù anh hiểu rõ có lẽ Tô Lạc Ly chưa yêu anh, nhưng nhìn vào sự quan tâm mà anh dành cho cô, ít nhất cũng nên có chút tình cảm gì đó chứ? “Đúng, đương nhiên tôi chưa từng yêu anh, tôi chỉ để ý đến em trai của tôi! Anh hài lòng chưa?”
“Được…”
Ôn Khanh Mộ gầm lên, Tô Lạc Ly sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, tiếng gầm kia giống hệt như thú hoang.
Chờ tới khi Tô Lạc Ly lại mở mắt ra, đôi mắt màu lam của Ôn Khanh Mộ đã biến thành màu đỏ tươi như máu.
“Tô Lạc Ly, cô nhớ kỹ những gì cô nói, đừng hối hận”
KIUU Tô Lạc Ly đang định nói gì đó, thì môi đã bị Ôn Khanh Mộ chặn lại, anh điên cuồng hôn cô, không hề dịu dàng chút nào.
Tô Lạc Ly ra sức vùng vẫy.
“Không phải là vì em trai cô sao? Là vì tạo ra cảnh tượng chúng ta tình cảm mặn nồng, cô giả vờ cái gì chứ?”
Ôn Khanh Nộ tức giận, xé rách đồ ngủ của Tô Lạc Ly.
“Ôn Khanh Mộ, anh dừng lại! Dừng lại!”
“Cô là người phụ nữ của Ôn Khanh Mộ tôi! Tôi muốn chơi thế nào thì chơi thế đó! Tô Lạc Ly, cô nhớ kỹ cho tôi! Cô là người phụ nữ của tôi! Khi xưa tôi bỏ 1 triệu mua cô!
Cô đã bán mình cho tôi! Cô không có tư cách bảo tôi dừng lại!”
Mỗi câu của Ôn Khanh Mộ đều giống như lưỡi dao đâm vào trái tim Tô Lạc Ly.
Đúng thế, anh đã bỏ một triệu mua cô, cô còn mong chờ gì nữa chứ? Cái gì mà yêu cô, chẳng qua chỉ là nhất thời hứng lên mà thôi…
Ôn Khanh Mộ chiếm lấy cơ thể Tô Lạc Ly cực kỳ dã man, không hôn, không có bất kỳ dạo đầu nào!
Tô Lạc Ly đau đến mức xé ruột xé gan!
Dường như Ôn Khanh Mộ chỉ muốn trừng phạt cô, không hề quyến luyến, vội vàng kết thúc, mặc quần áo rồi rời đi.
Tô Lạc Ly nằm trên giường, giống như người mất hồn.
Đau đớn trên người dần dần lan ra, nhưng không thể so sánh với nỗi đau trong lòng cô.
Suy cho cùng, chẳng qua cô chỉ là một món đồ chơi
trong tay Ôn Khanh Mộ mà thôi, một công cụ phát tiết, chỉ thế mà thôi.
Cô vừa nhắm mắt lại, nước mắt liền lăn xuống, rơi lên gối.
Đồ ngủ bị Ôn Khanh Mộ xé thành mảnh vụn, rơi đầy trên giường.
Ôn Khanh Mộ ơi Ôn Khanh Mộ.
Vì sao trái tim tôi đang dần lại gần anh, còn trái tim anh lại ngày càng rời xa tôi chứ? Thậm chí cô còn hơi nghi ngờ, khoảng thời gian nằm viện lúc trước, sự dịu dàng vô bờ mà Ôn Khanh Mộ dành cho cô chỉ là do cô tưởng tượng ra mà thôi.
Rốt cuộc đâu mới là con người thật sự của anh chứ? Đêm nay định sẵn là một đêm khó ngủ.
Tô Lạc Ly ở nhà hai ngày, hai ngày này Ôn Khanh Mộ đều không về, cũng không gửi tin wechat, càng đừng nói đến gọi điện, dường như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Hai ngày nay, Tô Lạc Ly ngơ ngơ ngác ngác, vốn định đi †hăm Tô Kiêm Mặc, nhưng đêm đó Ôn Khanh Mộ giày vò quá kinh khủng, cả người cô đau đớn, đến đi lại cũng đau đến không chịu nổi, cô không muốn Tô Kiêm Mặc: thấy dáng vẻ này của cô.
Vì thế, cô cũng chỉ gọi điện cho Tô Kiêm Mặc, hỏi thăm Tình hình của cậu.
Hai ngày nay, trong đầu của Tô Lạc Ly luôn nhớ lại khuôn mặt tức giận và những câu nói kia của Ôn Khanh Mộ.
Trước giờ cô chưa từng yêu tôi? Cô chỉ để ý đến em trai cô, có đúng không? Cô thật sự chưa từng yêu anh sao? Không có chút nào sao? Vấn đề này, bản thân Tô Lạc Ly cũng không rõ.
Ngày thứ ba, Tô Lạc Ly nhận được cuộc gọi của đoàn phim, muốn cô nhanh chóng đến thành phố A để tiếp tục quay “Chuyến đi lãng mạn”.
Cô lập tức điều lại trạng thái, đi đến thành phố A, để bản thân bận một chút, bận một chút, sẽ không nghĩ nhiều như thế nữa.
Đến thành phố A quay phim, Tô Lạc Ly luôn ép bản thân hòa mình vào nhân vật, nhưng lần đầu tiên cô gặp phải vấn đề về tình cảm như này, trạng thái luôn không quá tốt.
Nghiêm Kha hiểu Tô Lạc Ly, mặc dù khả năng diễn xuất của Tô Lạc Ly rất giỏi, nhưng mọi người đều biết phim hài là thể loại thử thách khả năng diễn xuất nhất, người giống như Tô Lạc Ly, vừa tốt nghiệp đại học, lại còn lần đầu tiếp xúc với phim hài, cũng cho phép cô phạm lỗi.
Hình Triều Dương lại là một đàn anh rất đáng tin, rất quan tâm chăm sóc cho Tô Lạc Ly.
Được mọi người chăm sóc như vậy, Tô Lạc Ly cực kỳ áy.
náy, cố gắng điều chỉnh lại bản thân, cũng coi như đã đạt được trạng thái tốt.
Chính vào hôm nay, đoàn phim đón một diễn viên nam khách mời.
Khi biết anh đến, các nữ nhân viên của cả đoàn phim đều vui mừng, mấy người thường ngày đều không lên tiếng, giờ ai nấy đều líu la líu lo không ngớt.
Ngoài lúc quay phim, những thời gian khác Tô Lạc Ly đều cố gáng đọc kịch bản, để bản thân giữ được tâm trạng hài hòa.
Hôm nay lại mãi vẫn không bình tĩnh được, bên cạnh quả thật quá ầm ï.
“Đạo diễn Nghiêm, hôm nay ai đến thế? Mọi người đều sôi nổi như này”
Diễn viên khách mời của bộ phim này quả thật không ít, thật sự không biết người đến hôm nay là ai, có thể gây ra sóng gió lớn như này!
“À, cô quen đấy, lát nữa cô sẽ biết”
“Tôi quen? Nam hay nữ?”
Nghiêm Kha không trả lời câu hỏi của Tô Lạc Ly.
Đang nói chuyện, người nào đó đã xuất hiện long trọng!