Ngay khi Tô Lạc Ly cho rằng, Ôn Khanh Mộ đến tìm cô.
Cô gần như đã sắp mở miệng nói chuyện, đã há miệng ra.
Nhưng Ôn Khanh Nộ lại lướt qua người cô.
Trực tiếp đi về phía Lục Uy Nhiên ở phía sau, ép Lục Uy Nhiên vào tường.
Tô Lạe Ly giữ nguyên tư thế vừa rồi, không Iề động đậy.
Lục Uy Nhiên giật mình, chỉ cảm thấy sau lưng cứng nhắc, giống như bị đông cứng vậy.
Trên mặt Ôn Khanh Mộ, mang theo nụ cười đùa bỡn với đời.
“Tôi đẹp trai không?” Giọng nói của Ôn Khanh Mộ mang theo vẻ cợt nhả.
“Đẹp trai… đương nhiên là đẹp trai” Lục Uy Nhiên nhìn Ôn Khanh Mộ, khuôn mặt mê người kia, bất giác mặt đỏ lên.
“Đẹp trai đến mức nào?” Ôn Khanh Mộ nhếch khóe môi, đôi mắt màu lam cực kỳ quyến rũ.
“Chủ tịch Ôn… là… là người đàn ông đẹp trai nhất, mà, mà tôi từng gặp.” Lục Uy Nhiên trả lời lắp bắp.
Trái tim của cô ta đã đập loạn nhịp, đây là lần đầu tiên, tiếp xúc gần như này với Ôn Khanh Mộ.
Trời ạ, đây là người đàn ông suýt chút nữa đã lên giường với cô †a.
Anh không chỉ giàu có, vậy mà còn đẹp trai đến mức rối tinh rối mù.
Nghĩ tới đây, Lục Uy Nhiên lại càng thêm căm hận Tô Lạc Ly.
Loading...
“Ồ? Vậy sao?” Ôn Khanh Mộ cười tà mị: “Phòng 808, lát nữa đến tìm tôi”“
“Vâng…”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Tô Lạc Ly rồi chuẩn bị rời đi.
Nghe thấy lời như này, quả thật Tô Lạc Ly không thể khống chế nổi sự tức giận trong lòng mình.
Trước mặt cô, anh đón một người phụ nữ khác, giờ cũng là trước mặt cô, anh trêu chọc một người phụ nữ khác, còn mời cô ta đến phòng anh lúc nửa đêm, như này không khỏi quá quá đáng rồi.
“Ôn Khanh Mộ! Anh đủ rồi đó, anh không thấy như này rất quá đáng sao?” Tô Lạc Ly quay lưng lại với Ôn Khanh Mộ, hai tay siết chặt thành nắm.
“Quá đáng?” Ôn Khanh Mộ quay người lại, nhìn bóng lưng của Tô Lạc Ly: “Tôi lại muốn nghe xem tôi quá đáng chỗ nào?”
“Tôi là vợ của anh!” Tô Lạc Ly gần như hét lên.
“Ờ, rồi sao?” Ôn Khanh Mộ không hề bị lay động chút nào.
“Trước mặt tôi, có phải anh nên tém tém lại không?”
“Dù sao cô cũng không yêu tôi, cô quan tâm tôi yêu ai chứ? Quản làm gì tôi nói chuyện với ai, trêu chọc ai? Tô Lạc Ly, cô quả thật là vợ của tôi, nhưng cô có phải là vợ của tôi hay không, cũng phải để tôi nói mới tính!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ nháy mắt với Lục Uy Nhiên: “Tôi chờ cô”
Anh đi thẳng vào trong thang máy.
Tô Lạc Ly quay về phòng của mình, Lục Uy Nhiên đi theo phía sau cô.
Vừa về đến phòng, Tô Lạc Ly liền đi thẳng vào phòng ngủ, mãi không ra ngoài.
Phòng của cô là phòng Suite, Lục Uy Nhiên ở cùng với cô, chia ra ở trong hai phòng nhỏ.
Cô nghe thấy tiếng Lục Uy Nhiên tắm rửa, trên thế giới này, sợ là có rất nhiều người phụ nữ đều trông mong có thể có quan hệ gì đó với Ôn Khanh Mộ nhỉ?
Tiếng xả nước dừng lại, cô nghe thấy tiếng Lục Uy Nhiên mở cửa ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, một giọt nước mắt từ từ lăn khỏi khóe mất cô.
Ôn Khanh Mộ, vì sao anh phải đối xử với tôi như này?
Nếu như nói, anh và Tiêu Mạch Nhiên dây dưa không dứt, là vì giữa hai người vốn đã có quan hệ thân mật.
Nhưng Lục Uy Nhiên thì sao?
Lẽ nào hiện giờ anh đã bừa bãi đến mức tùy tiện người phụ nữ nào cũng có thể bò lên giường anh rồi sao?
Tô Lạc Ly không dám nghĩ tiếp nữa.
Phòng 808 Khi ra khỏi cửa, tâm trạng Lục Uy Nhiên cực kỳ phấn khởi, điều cô ta hằng mơ ước cuối cùng cũng đã tới.
Trước kia cô là lính đặc chủng, không sai, về sau giải ngũ rồi làm huấn luyện viên thể hình cũng không phải là giả.
Thế nhưng, vào bộ đội, không phải là quyết định của cô 1a.
Nhà cô ta cực kỳ nghèo khó, thu nhập của cha mẹ cực kỳ ít, nhưng vẫn cứ liên tục sinh con, anh chị em trong nhà cô ta đến tận năm người!
Cô ta đã sớm bỏ học ở nhà, năm mười tám tuổi, quả thật cha mẹ không gánh nổi gánh nặng gia đình, vừa khéo lúc đó bắt đầu tuyển nữ binh, liền đưa cô ta vào quân đội, đãi ngộ
trong quân đội rất tốt, thậm chí còn có trợ cấp mấy chục nghìn cho người nhà.
Cha mẹ thấy ngon ăn, liền yêu cầu cô ta cố gắng hết sức †rong quân đội.
Nghe nói trong quân đội tuyển bộ đội đặc chủng, liền yêu cầu cô ta tham gia.
Khi đó cô ta cũng ngốc, cũng muốn cải thiện tình hình trong nhà„yì thế liều mạng nâng cao tố chất cơ thể, cố chen vào trong hàng ngữ lính đặc chủng.
Đây là nơi không phải ai cũng vào được, cô ta cắn răng kiên trì.
Nhưng có một lần, cô ta về nhà mới phát hiện, trong nhà vân nghèo rớt mồng tơi, vào lính đặc chủng, quân đội trợ cấp cho người nhà rất nhiều tiền, trợ cấp của cô ta cũng tăng lên không ít, số tiền đó đều gửi hết về nhà, nhưng không ngờ nhà mình vẫn trong tình trạng này.
Còn cha mẹ cô ta vẫn yêu cầu cô ta, cố gắng lập công, cố gắng kiếm nhiều tiền cho gia đình.
Khoảnh khắc đó, cuối cùng cô ta cũng biết, chẳng qua bản thân chỉ là một công cụ kiếm tiền trong nhà, cô ta bán mạng ở bên ngoài, còn bọn họ lại hưởng thụ tiền mà cô ta dùng mạng sống đổi lấy, hơn nữa còn không cho cô ta sắc mặt tốt.
Vì thế cô ta cố ý phạm lỗi, bị quân đội đuổi về, trở thành một huấn luyện viên thể hình trong thành phố lớn.
Nhưng vất vả nhiều như thế, cô ta không cam tâm chỉ là một huấn luyện viên thể hình nhỏ bé.
Vì thế, khi Dạ Bân tìm tới, gần như cô ta không hề do dự, cô ta biết, một khi bám được vào người của Ôn Khanh Mộ, cô ta sẽ không còn là một tồn tại bé nhỏ nữa.
Lục Uy Nhiên thay sang bộ quần áo xinh đẹp nhất của mình, còn xịt nước hoa, dưỡng da tử tế.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Cô ta khẽ gõ cửa, người mở cửa là Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn cô ta, trực tiếp ngồi trên sofa, vắt chân chéo ngũ, uống rượu vang, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Chủ tịch Ôn, ngài đến đây công tác sao?”
Mặc dù từng vào sinh ra tử, nhưng vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện này, Lục Uy Nhiên hiển nhiên hơi căng thẳng.
Ôn Khanh Mộ không để ý đến cô ta.
Lục Uy Nhiên cố gắng hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Ôn Khanh Mộ.
“Chủ tịch Ôn, tôi bóp vai giúp ngài nhé?”
Trong phòng tập thể hình, cô ta từng thấy không ít phụ nữ đến tập cùng đàn ông, đám phụ nữ kia phần lớn đều có vài ba trò, giỏi nhất chính là phục vụ đàn ông, cô ta cũng học được không ít.
Cô ta vừa đặt tay lên vai Ôn Khanh Mộ, anh liền hất tay cô †a ra.
“Cô thích tôi đến thế sao?” Ôn Khanh Mộ mở miệng nói.
“Trên đời này có người phụ nữ nào không thích chủ tịch Ôn sao?”
“Vậy sao? Vậy cô nói xem, đám phụ nữ trên thế giới này đều thích gì ở tôi?”
“Chủ tịch Ôn cao lớn uy phong, đẹp trai giàu có, hơn nữa còn thông minh như thế, đương nhiên ai ai cũng thích.”
Ôn Khanh Mộ cười lạnh, đúng thế, trên người anh gần như không có khuyết điểm gì, nhưng người nào đó lại cứ không thích!
“Chủ tịch Ôn, không còn sớm nữa, chúng ta lên giường nghỉ ngơi đi?”
Lục Uy Nhiên mang theo vẻ hơi thẹn thùng.
Ôn Khanh Mộ không nói gì.
“Nếu chủ tịch Ôn còn chưa muốn nghỉ ngơi, không bằng chúng ta xem phim gì đó nhé?”
Lục Uy Nhiên nghĩ đủ mọi cách, muốn Ôn Khanh Mộ vui vẻ, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của cô ta, cô ta không muốn từ bỏ như vậy.