Tại sao người rên giường lạ
Thấy Ôn Khanh Mộ không nói năng gì, Dạ Bân liền nói: “Sếp Ôn ạ, tôi gọi ông một tiếng anh Ôn được chưa? Mộ Dung Dịch trước giờ luôn muốn kết bạn với ông, tôi đã gạt đi vài lần rồi, thực sự là gạt không nổi mà, hơn nữa, tính của ông già nhà tôi ông cũng biết rồi đấy, coi như giúp tôi đi, được không?”
Ôn Khanh Mộ lặng lẽ thở dài một hơi, vì thân phận của mình, anh có rất ít bạn, Dạ Bân có thể coi là bạn thân nhất, anh cũng hiểu cho hoàn cảnh của Dạ Bân.
Nhà họ Dạ ở thành phố Z cũng coi như là gia tộc có máu mặt, sản nghiệp gia tộc trải rộng nhiều lĩnh vực, ở nhà cậu ta là con thứ hai, bên trên còn có một anh trai nữa.
Lão gia nhà họ Dạ trước giờ luôn coi trọng con cả, còn Dạ Bân ăn chơi đàn đúm cái gì cũng giỏi, nhưng chuyện kinh doanh của gia tộc thì không biết cái gì, bố cậu ta u ta không có tiền đồ, Dạ Bân bị mắng không ít lần, hơn nữa còn chịu vài lần gia pháp.
“Được rồi”
“Tôi biết là ông có nghĩa khí nhất mài!”
Dạ Bân lập tức nhét thẻ phòng trên bàn vào túi quần Ôn Khanh Mộ: “Vậy ông mau đi đi, đừng để con gái nhà người ta ngóng nữa”
Ôn Khanh Mộ nhíu mày, đứng dậy, cúi đầu nhìn Dạ Bân.
“Đi đi, đi đi, ông vì anh em mà bán sắc, anh em nhất định nhớ ơn ông!” Dạ Bân giơ ngón cái với Ôn Khanh Mộ.
Ôm Khanh Mộ lắc đầu, rồi ra ngoài.
Lúc này Dạ Bân mới thở phào một hơi, nằm vật ra trên sofa.
Khách sạn Hoàng Gia nằm ngay bên cạnh Thất Nguyệt Hoa, ra khỏi cửa là tới ngay, Ôn Khanh Mộ nhìn qua số phòng, đi thẳng tới thang máy.
Nói thật lòng, từ khi lên giường với Tô Lạc Ly, mất đi lần đầu của mình, đối với chuyện nam nữ, anh như tên đã lên dây không thể thu lại.
Vì thế, Tô Lạc Ly mới đi có mấy ngày, trong lòng anh đã cực kì ngứa ngáy.
Dạ Bân từng nói với anh vô số lần, phụ nữ, chẳng qua chỉ dùng để giải quyết như cầu sinh lí, đổi thành ai cũng giống nhau.
Thật sự là vậy sao?
Nhưng tại sao mỗi bước chân của anh đều khó khăn vậy chứ?
Vì sao cứ bước một bước, Tô Lạc Ly lại xuất đầu anh một lần chứ?
Đã đến phòng 808.
Anh đứng trước cửa phòng, đột nhiên muốn lùi lại.
Thế nhưng, nghĩ t Dạ Bân nói, Mộ Dung Dịch chắc chắn đã sớm dặn dò người phụ nữ bên trong rồi, nếu anh cứ đi như này, đến lúc đó, Mộ Dung Dịch chắc chắn sẽ biết anh chưa tới, chắc chắn sẽ oán trách Dạ Bân.
Đến lúc đó, Dạ Bân vẫn xui xẻo như cũ.
Nếu đã nhận lời Dạ Bân, vậy vẫn nên…
Ôn Khanh Mộ lôi thẻ phòng từ trong túi ra, “bíp bíp” hai tiếng, cửa mở ra, anh đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không bật đèn, xòe tay không nhìn rõ năm ngón, một mùi hương tươi mát xộc vào mũi, Ôn Khanh Mộ vô thức sờ mũi, sau đó mở đèn lên.
Chỉ thấy dưới chân anh là một con đường trải bằng cánh hoa hồng.
Anh cười lạnh một tiếng, không ngờ Mộ Dung Dịch sắp xếp cũng khá là chu đáo.
Đi theo con đường trải cánh hoa hồng là tới cửa phòng ngủ, bất chấp đẩy cửa ra, trong phòng vẫn tối đen thui như cũ.
Không có ai nói gì, cũng không có bất kì tiếng động nào!
Điều này khiến Ôn Khanh Mộ hơi nghi ngờ, không phải bên trong có phụ nữ sao?
Sao lại không nói gì chứ?
Anh liền mở đèn phòng ngủ lên, chỉ thấy đối diện cửa là một chiếc giường tròn, tấm rèm giường màu đỏ gần như trong suốt lay động theo làn gió.
Trên chiếc giường tròn, có một người phụ nữ đang nằm.
Vì cách tấm rèm, lại thêm trên thân người kia dường như cũng phủ cánh hoa hồng, Ôn Khanh Mộ không nhìn rõ cô †a.
Anh không cử động, chỉ đứng ở cửa.
“Đừng làm bộ nữa, dậy đi!” Ôn Khanh Mộ quát một tiếng.
Người trên giường không động đậy.
“Cô chết rồi