Dưới sự giúp đỡ của nhân viên y tế, ôn.
Khanh Mộ nôn ra vài ngụm nước, anh họ dữ dội mấy tiếng rồi nằm xuống, thở hổn hển.
Anh rất mệt rồi.
Nói thật, nếu nhân viên cứu hộ đến muốn một phút thôi thì có thể anh đã cạn kiệt sức lực, chìm xuống đáy biển cùng với cô gái kia rồi.
Vì nhân viên y tế đang làm cấp cứu nên Tô Lạc Ly cũng không tiện tới trước.
Có y tá đang chuẩn bị truyền dịch cho anh, đầu kim sắp chạm vào mu bàn tay của anh.
Ôn Khanh Mộ đẩy nhân viên y tế ra.
“Ly Ly đâu?”
“Ôi, anh đừng động đậy!” !“Tôi đây” Tô Lạc Ly đáp.
Ôn Khanh Mộ lập tức ngồi bật dậy như là XO, ngước mắt nhìn Tô Lạc Ly.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hoàn toàn sững sờ.
“Anh làm sao vậy chứ? Mau nằm xuống!”
Ôn Khanh Mộ không nằm xuống, y tá thấy anh có vẻ không hề hấn gì nên cũng không kiên quyết truyền dịch cho anh nữa.
“Anh có khó chịu ở đâu không?” Bác sĩ hỏi.
“Không có, tôi có thể xuống xe chưa?”
“Vẫn nên đến bệnh viện