"Vậy được, dạo này khá nhiều việc, anh đã bỏ bê ba ngày rồi, thực sự không thoát ra được."
Ôn Khanh Mộ vẫn kiên quyết ăn sáng cùng Tô Lạc Ly rồi mới đến công ty.
Ăn sáng xong về phòng, Tô Lạc Ly soi gương, lúc này mới phát hiện mắt mình sưng húp!
Xấu quá đi mất!
Trời ơi, sáng nay cô mang cặp mắt sưng húp này nói chuyện với Ôn Khanh Mộ sao! !Ôn Khanh Mộ không cười cô!
Nếu là bình thường, người đàn ông này chắc chắn sẽ cười nhạo cô cơ mà?
Cả ngày Tô Lạc Ly không bước chân ra khỏi nhà.
Cô không thể đi ra ngoài với cặp mắt sưng húp như vậy được.
Thậm chí cô còn không ra khỏi phòng ngủ.
Chắc dì Phương và Lê Hoa sẽ cười cô mất.
Buổi tối Ôn Khanh Mộ trở về, anh vừa vào nhà, dì Phương liền tiến lên phía trước.
"Câu chủ mau đi xem mợ chủ đi a, không biết mợ chủ làm sao mà không xuống ăn cơm tối.
Nghe thấy vậy, Ôn Khanh Mộ nhanh chóng lên gác, người phụ nữ này sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ?
Anh đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lúc này Tô Lạc Ly mới vén chăn lên.
"Vậy sao anh không nói cho em? Làm em ra ngoài mất cả mặt!"
.