Ánh mắt Ôn Khanh Mộ vô cùng kiên định, mắt sáng như đuốc.
"Tôi không điên! Ly Ly muốn gì tôi đều muốn cho cô ấy!" Lời này của anh không giống như nói với Dạ Bân mà giống như nói với chính mình.
Dạ Bân há miệng, sửng sốt không nói ra lời.
"Ban đầu tôi không biết mình có thể khiến Ly Ly mang thai hay không, bây giờ biết rồi, cô ấy có thể mang thai.
Vậy cớ gì tôi lại không sinh con?"
"Nhưng cậu đừng quên, bản thân cậu bị phong ấn, là một thể kết hợp, cậu và Lạc Ly! " !Dạ Bận dĩ nhiên muốn thuyết phục Ôn Khanh Mộ, bởi vì chuyện này quá mạo
hiểm.
"Dù sinh ra quái vật tôi cũng chấp nhận!"
Không đợi Dạ Bân nói hết lời, Ôn Khanh Mộ đã thốt ra.
Đúng vậy, anh đã quyết định rồi, dù sinh ra quái vật anh cũng chấp nhận.
"Hơn nữa, có lẽ chúng tôi có thể sinh ra
một đứa con bình thường, đây là chuyện không thể nói chính xác được theo như bình thường, chưa biết chừng con của tôi còn tốt hơn tôi, dù sao nó chỉ có một phần tư dòng máu của ma cà