Diệu Hướng Vân, tổng giám đốc đài truyền hình thành phố Z cũng là mẹ của Mục Nhiễm Tranh.
Diệu Hướng Vân phong thái duyên dáng, mặc bộ đồng phục vừa vặn của đài truyền hình đi vào.
Tiêu Mạch Nhiên lập tức xoay người lại.
"Tổng giám đốc Diêu"
Dù sao cũng là tổng giám đốc đài truyền hình, Tiêu Mạch Nhiên không thể không nể mặt.
"Ôi trời, khách sáo, khách sáo quá, giữa chúng ta cần gì phải khách sáo như vậy.
"
Diệu Hướng Vân lại gần, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiến mím môi mỉm cười.
!"Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì vậy? Tôi đang sắp sửa trang điểm chuẩn bị ghi hình tiết mục"
Trước kia Tiêu Mạch Nhiên có gặp Diêu Hướng Vân mấy lần, lần nào bà ta cũng tỏ ra rất thân thiết.
Dĩ nhiên Tiêu Mạch Nhiên cũng biết, đó là Vì Diệu Hướng Vân thấy cô ta ở chung với Ôn Khanh Mộ nên tưởng hai người họ là người yêu.
Dường như Diệu Hướng Vân cũng nhận ra thái độ của Tiểu Mạch Nhiên đối với mình hơi lạnh nhạt.
"Thực ra cũng không có việc gì, chẳng phải sắp đến Tết sao? Đển Tết dù gì em cũng được nghỉ ngơi, chi bằng cùng Tiểu Mộ nhà chị về nhà chúc Tết, làm quen với mọi người trong nhà đi.
"
Mấy người bạn của Ôn Khanh Mộ đều gọi Ôn Khanh Mộ là A Khanh, nhưng người lớn nhà họ Mục đều gọi Ôn Khanh Mộ là Tiểu Mộ giống Mục Chỉ Huyên.
"Liệu có thích hợp không?"
"Không có gì không thích hợp cả, em và Tiểu Mộ yêu nhau lâu như vậy rồi, cũng nên bàn chuyện cưới xin đi chứ?"
Khuôn mặt Tiêu Mạch Nhiên vụt qua vẻ lúng túng, nhưng cô ta đã lường được từ trước.
Cô ta vẫn mỉm cười xinh đẹp.
"Tổng giám đốc Diều, tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi, tôi và sếp ăn không phải là người yêu.
"
"Hả?" Diệu Hướng