“Sao lại là ác mộng? Không phải đón Tết là có thể mặc quần áo mới, nhận tiền mừng tuổi, còn được ăn ngon sao?”.
Ôn Khanh Mộ không có khái niệm về Tết lắm.
Khi ở nhà họ Mục, người lớn sẽ đưa anh tiền lì xì, sau đó cho anh ăn đồ ăn ngon. “Mỗi khi Tết đến, hầu như người giúp việc trong nhà đều về quê ăn Tết.
Họ chuẩn bị sẵn một chút đồ ăn và đồ dùng trong nhà sau đó về quê hết, vậy nên tất cả việc nhà trong khoảng thời gian đó đều do em làm”
Tim Ôn Khanh Mộ lại bắt đầu đau.
Không ngờ người con gái anh yêu khi ở nhà lại bị coi là người giúp việc.
“Tết đến mọi người tới chúc Tết nhiều, bố em lại ưa sĩ diện nên nhà cửa lúc nào cũng phải nhộn nhịp.
Ông còn mời rất nhiều khách tới, có lúc phải đến nửa đêm em mới dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa.” “Đồ ăn ngon trong nhà chưa bao giờ đến lượt em và Kiểm Mặc, mẹ kể luôn giấu đi khi nào có khách mới mang ra.
Thi thoảng bố em sẽ đưa mẹ kế và đội long phượng kia đi chơi, bỏ em và Kiểm Mặc ở nhà rồi nhốt chúng em lại.”
Ôn Khanh Mộ ôm chặt Tô Lạc Ly vào lòng.
“Năm nào bố em cũng cho chúng em tiền mừng tuổi, nhưng năm nào cũng thế, tiền lì XÌ còn chưa kịp nóng tủi thì đã bị mẹ kế lấy đi.
Khi ấy em thật sự rất ghét Tết, Kiếm Mặc cũng vậy.”
“Đã qua rồi, mọi chuyện đã qua rồi, sau này mỗi mùa xuân đến, anh đều sẽ đón Tết cùng em”
Ôn Khanh Mộ cảm thấy lúc này nói gì cũng đều vô nghĩa.
Tô