“Thím, thím, ngồi cạnh cháu nè!” Mục Nhất Hân hô ngay lên.
Tô Lạc Ly ngồi ở giữa Mục Nhiễm Tranh và Mục Nhất Hân.
Tô Lạc Ly thả lỏng hơn khi ngồi bàn này, dù sao ngồi đây cũng toàn là trẻ con.
Tô Lạc Ly dịch lại gần Mục Nhiễm Tranh.
“Ngày mai nhớ dập đầu chúc Tết tôi đấy nhé, tôi cho anh một bao lì xì! Cháu trai!”
“Cút!”
“Há há há há.
” Mục Nhất Hân ngồi bên
cạnh cười phá lên.
“Mấy đứa biết thím nói gì với anh cả không? Thím nói ngày mai muốn anh ấy dập đầu chúc Tết thím, thím sẽ cho anh ấy một bao lì xì, ha ha!”
Cả bàn đều bật cười.
“Mục Nhất Hân! Em ngứa đòn đúng không?!”
Mục Nhất Hân lập tức khoác tay Tô Lạc Ly.
“Có thím ở đây, em không sợ anh ăn hiếp em” Nói rồi Mục Nhất Hân lè lưỡi với Mục Nhiễm Tranh.
“Cô ấy ở đây thì có tác dụng gì, cô ấy đánh không lại anh!”
“Nhưng có chú nữa mà, chú thương thơm như thế sẽ để cho anh bắt nạt thím chắc?”
Câu này làm Mục Nhiễm Tranh nghẹn họng ngay lập tức.
Đến cả một đứa trẻ cũng nhìn ra được sự yêu thương Ôn Khanh Mộ dành cho Tô Lạc
Ly.
Ăn cơm tất niên xong, ai nấy đều bận rộn, phòng khách vô cùng náo nhiệt, mọi người túm năm tụm ba.
Ôn Khanh Mộ và mấy người anh họ đang bàn về