Giọng nói lười biếng của Ôn Khanh Mộ vang lên bên tai cô.
“Không sao, anh tỉnh rồi à?”
“Chắc là bố em không gọi điện thoại cho
em à?” Tô Lạc Ly nở nụ cười chua xót, cô không trả
lời.
Đây phải là mối căm thù sâu sắc nhường nào, vậy nên đến Tết mà cũng không gọi con gái mình về nhà.
Vương Vãn Hương không để họ trở về thì thôi đi, nhưng dù gì Tô Khôn cũng là bố ruột của họ mà!
“Đừng nhắc tới chuyện này nữa, khi nào thì chúng ta trở về?”
“Muốn về nhà rồi à? Không thích ở đây
sao?”
Ôn Khanh Mộ nhéo má Tô Lạc Ly.
lại thêm mấy ngày, nhưng Ôn Khanh Mộc thấy Tô Lạc Ly thực sự rất nhớ Tô Kiếm Mặc nên đêm đó sau khi ăn sủi cảo xong,
hai người lập tức về nhà.
Khi trở về nhà, Tô Lạc Ly đã chuẩn bị tâm lý rằng trong nhà bừa bộn như chuồng lợn, nhưng không ngờ rằng trong nhà vẫn sạch sẽ không một chút bụi như lúc họ rời đi.
“Kiêm Mặc, bạn học của em không đến à?”
“Đến rồi ạ, mấy đứa nó nghịch như quỷ vậy, càn quét nhà chúng ta không chừa lại chút gì cả! Nhưng coi như cũng có chút lượng tâm, sau khi ăn xong còn giúp em dọn dẹp lại nhà cửa”
Tô Kiêm Mặc gãi gáy với vẻ ngây ngô.
.