Tô Lạc Ly vươn tay ôm mặt Ôn Khanh Mộ.
"Được được được, em nhìn anh, nhìn anh, chỉ nhìn anh!"
Ôn Khanh Mộ dùng tay ấn gáy Tô Lạc Ly, áp môi cô lên môi mình.
Sau đó là một nụ hôn sâu mang theo sự trừng phạt.
Môi của Tô Lạc Ly đau đớn, vội vàng đẩy Ôn Khanh Mộ ra.
"Anh làm gì thế?"
"Phạt em! Đã mấy ngày rồi, sao bây giờ mới nói cho anh biết? Có phải em muốn gặp anh ta lần thứ hai, lần thứ ba, rồi lần thứ N nữa không?!"
Tô Lạc Ly há hốc miệng, không nói được lời nào.
Trí tưởng tượng của người đàn ông này không phải quá tốt rồi à? Lẽ nào đây không phải nên là suy nghĩ của một người phụ nữ sao?
"Em đâu có? Sao có thể chứ!"
"Không được, hôm nay anh phải trừng phạt em, từ nay về sau không thể giấu giếm anh
như vậy nữa, không được nhìn người đàn ông khác, không được nói chuyện với người đàn ông khác!"
Ôn Khanh Mộ thuận thế bế Tô Lạc Ly lên.
"Ôi, anh đừng làm loạn nữa!"
Ôn Khanh Mộ bể Tô Lạc Ly đi thẳng về phòng ngủ, đè cô trên giường.
"Giữa ban ngày ban mặt!"
"Dù sao anh cũng không có việc