"Thì ra anh hy vọng thằng bé không ở nhà à, em còn tưởng anh muốn thằng bé ở nhà cơ chứ!"
"Ở nhà hay không đều tốt, nếu như cậu ấy không có nhà thì chỉ còn hai chúng ta thôi, anh có thể muốn làm gì thì làm!"
Vừa nói Ôn Khanh Mộ vừa sờ mông Tô Lạc
Ly.
"Cút ra! Sao anh lại đáng ghét thế hả?"
"Hi hi! Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho
anh không?"
"Đương nhiên là có rồi!"
"Vậy sao? Mau lấy ra đi!"
Ôn Khanh Mộ vô cùng phấn khích.
"Mai mới là sinh nhật anh cơ mà, hôm nay đưa cho anh làm gì? Đợi ngày mai khi mừng sinh nhật em sẽ đưa cho anh." "Vậy em tiết lộ trước một chút tin tức đi."
"Không thể nói được! Mau ngủ đi!"
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
"Đi ngủ thôi, ngủ ngon, cục cưng nhỏ của anh"
"Chúc cục cưng lớn ngày mai sinh nhật ngủ ngon."
Vốn nghĩ rằng sau nghỉ ngủ một giấc liền có thể tổ chức sinh nhật, nhưng Ôn Khanh
Mộ lại phấn khích quá không ngủ được.
Anh trằn trọc mãi không ngủ được, khiến Tô Lạc Ly cũng không ngủ được theo.
Tô Lạc Ly sắp chửi bới rồi thì Ôn Khanh Mộ mới ngủ.
Kết quả là ngủ thẳng đến gần trưa.
Anh đột nhiên ngồi dậy, phát hiện Tô Lạc Ly đã không còn ở bên cạnh mình nữa rồi.
Lại liếc mắt nhìn liền phát hiện trên tủ đầu giường có đặt hai chiếc hộp.
Đây là quà trong truyền thuyết